Lọc Truyện

VỢ NHỎ MANG THAI HỘ TỔNG TÀI

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Viện trưởng nghe đến mấy lời này, lại bắt đầu luống cuống. Bà liền cảm thấy con gái của mình quá lương thiện.

"Con tuyệt đối không thể có loại suy nghĩ này, bởi vì người đàn ông kia vốn thuộc về con, nếu con không cần cậu ấy nữa mà nói..., vạn nhất cậu ấy bị người phụ nữ kia vứt bỏ làm sao bây giờ.

"Không thể có chuyện như vậy, Tiêu Mộc Diên đã làm rất nhiều chuyện cho anh ta."

"Vậy con có nghĩ tới con vì cậu ấy làm chuyện gì hay không? Kiều Phong chính là bị Tiêu Mộc Diên làm những chuyện lộn xộn làm cho cảm động mà thôi."

Lúc này đây Tiểu Đào thật sự làm ra quyết định trọng đại: "Bà đừng nói nữa, dù sao tâm ý tôi đã quyết, tôi hi vọng người đàn ông kia rời đi. Không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa."

"Con không nên ở chỗ này nói những điều ngu ngốc, con hoàn toàn không thể đuổi cậu ta đi. Nếu không có cậu ta, từ nay về sau con làm sao bây giờ." Viện trưởng thật sự sắp phiền muộn chết, con gái bảo bối của bà làm sao lại không hiểu được phải đi tranh thủ hạnh phúc của mình như vậy? Thật sự Hoàng đế không vội mà thái giám gấp.

" Làm sao bây giờ, dù sao anh ấy vốn không thuộc về tôi, lúc trước anh ấy mất trí nhớ, chúng ta không thể tiếp tục lừa gạt nữa, chúng ta chẳng qua là giả vờ cho anh ta một đoạn ký ức mà thôi." Bây giờ Tiểu Đào cũng không thể kiểm soát nhiều như vậy, trực tiếp thốt ra lời này.

Viện trưởng lập tức bụm miệng cô lại: "Chuyện này tuyệt đối không thể nói ra miệng."

Mà bây giờ điều này hoàn toàn vô nghĩa đối với Tiểu Đào rồi, cho nên cô nói nhẹ nhàng: "Anh ta chẳng qua là mất ký ức mà thôi. Một ngày nào đó anh ta sẽ nhớ tới."

Viện trưởng thậm chí còn lo lắng hơn, đứa nhỏ này nếu không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì: "Không phải nói không đề cập đến vấn đề này sao?"

Dù sao chuyện này là bà tự chủ trương: "Con gái, con yên tâm, cho tới nay, đều là mẹ chuẩn bị thuốc cho cậu ta, cho nên mẹ có biện pháp để Kiều Phong sẽ không dễ dàng nhớ lại."

Tiểu Đào bừng tỉnh hiểu ra: "Hóa ra Phong thường xuyên đau đầu cũng là bởi vì thuốc của mẹ sao?"

"Đây chẳng qua là một tác dụng phụ nho nhỏ mà thôi."

"Hóa ra anh ấy cứ bị đau đầu, đều là do mẹ ban tặng sao? Làm sao mẹ có thể làm ra chuyện như vậy, mẹ, mẹ thật quá đáng!"

"Rốt cuộc con cũng gọi mẹ rồi." Viện trưởng lập tức trở nên rất kích động.

Bây giờ Tiểu Đào đột nhiên cảm thấy ở bên cạnh người nhà mình mới là quan trọng nhất: "Chúng ta không cần phải miễn cưỡng Kiều Phong nữa, vậy hãy để cho anh ta đi thôi. Con cũng không muốn lại tiếp tục giả bộ."

"Con không cần phải thiện lương như vậy, con thiện lương như vậy, con có được cái gì?" Viện trưởng thật sự là nghĩ mãi không rõ, vì sao con gái của mình cứ luẩn quẩn trong lòng không thông như vậy.

"Giữ một người đàn ông không thích mình ở bên cạnh mình, như vậy có ý nghĩa gì đâu?" Tiểu Đào bây giờ đã sáng tỏ.

"Làm sao con biết cậu ta không thích con? Chẳng qua là cậu ta nhất thời bị người phụ nữ kia che mắt mà thôi, chỉ cần giữ cậu ta ở bên cạnh con, con chắc chắn sẽ khôi phục lại trái tim cậu ta." Viện trưởng vẫn không từ bỏ thuyết phục.

Tiểu Đào chỉ cười lạnh một tiếng sau đó nhàn nhạt nhìn về phía trước, đối với mọi chuyện cũng không ôm bất luận hi vọng gì.

"Đây chẳng qua là ý nghĩ kỳ lạ của mẹ mà thôi, con sẽ không tin mẹ nói những chuyện ma quỷ này, mẹ hãy nhanh đi ra ngoài, con không muốn nghe mẹ nói nữa. Con mệt chết đi rồi, con muốn ngủ một chút."

Bây giờ cô thật sự không còn muốn nghĩ nhiều như vậy.

Viện trưởng còn muốn nói gì, nhưng nhìn đến tình huống Tiểu Đào như vậy, vẫn lặng yên đi ra ngoài.

Ngày hôm sau Tiểu Đào cảm giác được vẫn còn có chút không thoải mái, viện trưởng vốn chỉ cần vào, ai biết vừa mới tới cửa ra vào lại bị Tiểu Đào đuổi ra ngoài.

"Bây giờ con không muốn nhìn thấy mẹ."

Nhưng mà người tiếp theo bước vào là Tiêu Mộc Diên, cô vốn cho rằng Tiểu Đào muốn mắng cô máu chó xối đầu, nhưng khi Tiểu Đào thấy là Tiêu Mộc Diên, tuy rất muốn mắng chửi người, nhưng vẫn nhịn trở về.

Tiêu Mộc Diên mang vào một chén cháo thơm ngào ngạt.

Đây là tôi chuẩn bị cháo trứng muối thịt nạc cho cô."

Người phụ nữ này bây giờ trăm phương ngàn kế để làm hài lòng mình sao? Tiểu Đào đánh giá Tiêu Mộc Diên: "Cô đừng tưởng rằng cho tôi một chút cháo, tôi sẽ có cái nhìn khác đối với cô. "Bởi vì bây giờ cô đang nổi nóng.

"Tôi biết rõ bây giờ cô rất tức giận, Nhưng mà bất luận chuyện gì xảy ra, cũng không thể đối không tốt với sức khỏe của mình, đây là những gì cô đã nói với tôi trước đây." Tiêu Mộc Diên vô cùng kiên nhẫn nói qua.

Tiểu Đào đột nhiên nhớ ra rằng hoàn cảnh cô từng chăm sóc người phụ nữ này hóa ra lại giống hoàn cảnh bây giờ đến thần kỳ, chỉ có điều vai trò giữa các cô thay đổi, thật là tạo hóa trêu ngươi. Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có Nhân Quả luân hồi báo ứng sao?

"Tôi biết cô muốn tôi rời đi, vậy sau khi cô ngoan ngoãn ăn món cháo này cô có thể đánh tôi mắng tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì, hoặc là cô có chuyện gì muốn tôi đi làm, tôi cũng có thể giúp cho cô." Tiêu Mộc Diên khoe khoang khoác lác. Bởi vì cô cảm thấy đây hết thảy đều là mình thiếu nợ Tiểu Đào.

"Thật sự kêu cô đi làm chuyện gì cũng làm sao?" Tiểu Đào chỉ thử hỏi một câu như vậy.

Tiêu Mộc Diên gật gật đầu.

"Như vậy tôi muốn cô rời khỏi Kiều Phong."

Sau khi nghe điều này, Tiêu Mộc Diên không quá cam tâm tình nguyện rồi: "Những chuyện khác tôi đều có thể đáp ứng cô, nhưng mà duy chỉ có chuyện này là không thể."

"Còn nói mạnh miệng cái gì, hóa ra cô đều là gạt người." Tiểu Đào cố ý bày ra gương mặt nghiêm túc.

Lúc này Tiêu Mộc Diên lại không biết làm sao rồi.

Một giây sau, Tiểu Đào lại nở nụ cười: "Vừa rồi chẳng qua là tôi đùa một chút với cô mà thôi."

Lúc này, Tiêu Mộc Diên lại nhìn nụ cười trên mặt Tiểu Đào sáng lạn như vậy, cô giống như lại thấy được bộ dáng Tiểu Đào trước kia đáng yêu hoạt bát rồi. Chẳng lẽ cô ấy đã thay đổi trở lại?

Cho nên, bây giờ Tiêu Mộc Diên có chút ít sững sờ nhìn Tiểu Đào.

"Cô còn ở đây ngẩn người làm gì, không phải cô tới nơi này chăm sóc tôi sao? Bây giờ tôi cảm thấy bụng thật sự rất đói rồi, nếu cô còn không cho ăn món cháo đó nữa, nó có thể không ngon." Tiểu Đào lại tươi cười thật tươi.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy bây giờ Tiểu Đào lại là ánh mặt trời tươi sáng như trước.

Hơn nữa cô phát giác bây giờ Tiểu Đào cho người khác cảm giác đặc biệt thoải mái.

Tiêu Mộc Diên thật sự cảm giác thật bất ngờ, có chút khó tin nhìn về phía trước, thậm chí tại thời khắc này, cô cảm giác mình đang nằm mơ.

"Bụng của tôi rất đói.." Tiểu Đào lại nói với giọng điệu vui vẻ.

Tuy bây giờ cả người Tiêu Mộc Diên đều không hiểu tình huống gì, nhưng mà tại thời khắc này, cô thật sự cảm giác được Tiểu Đào đã trở lại. Cho nên bây giờ muốn đút Tiểu Đào ăn cái gì, hơn nữa Tiểu Đào cũng đặc biệt nghe lời, như là một cô bé ngoan ngoãn vậy.
Danh sách truyện HOT