An Sâm đi vào trong phòng nhìn, lại là một mảng hỗn độn. Tiêu Mộc Diên vẫn không chịu ăn gì, hơn nữa còn đem đồ vứt đầy đất. Mà bản thân cô giống như một con chó nhỏ co rúc ở một góc bên trong vậy.
Lòng anh ta rất đau, giống như là đang rỉ máu vậy.
Anh hít thật sâu một hơi, vẫn kéo bước chân nặng nề kia đi tới trước mặt Tiêu Mộc Diên.
Ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve sợi tóc của cô.
“Tất cả đều sẽ tốt thôi.” An Sâm dùng giọng nói hùng hồn mở miệng nói.
Nhưng bây giờ Tiêu Mộc Diên thật sự là một chữ cũng nghe không lọt. Hơn nữa còn cảm giác được vô cùng bực mình, lập tức đẩy An Sâm ra.
“Anh đi ra! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!”
“Tâm trạng em không được kích động như vậy, em phải biết em đã mấy ngày chưa ăn gì, nếu em còn tiếp tục như vậy nữa, em sẽ chết thật đấy.” An Sâm chỉ có thể tốt bụng mở miệng nói.
Nhưng Tiêu Mộc Diên lại lộ ra thái độ thờ ơ: “Chết thì thế nào?” Dù sao cô cũng không muốn sống trên đời nữa.
“Sao em có thể ích kỷ như vậy? Em chết rồi em có từng nghĩ tới con em người nhà em sẽ thế nào hay không, còn có anh nữa, trước kia đã đáp ứng anh rồi. Vậy anh đợi em lâu như vậy, chỉ muốn phụ lòng anh như vậy sao?” An Sâm cũng bắt đầu trở nên kích động.
Anh ta liều mạng lấy tay lắc lắc bả vai Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên chỉ có thể mặc cho anh ta như vậy, bởi vì tất cả chuyện này đối với cô mà nói, cô đều đã cảm thấy không cần thiết nữa rồi.
“Xin em tỉnh táo lại cho anh một chút có được hay không? Vì một người đàn ông không yêu em, trở thành bộ dạng bây giờ, em cho rằng đáng giá không?” An Sâm bây giờ cũng không có cách nào tiếp tục nhìn nữa. Những ngày tháng ở đây, dỗ cũng dỗ rồi, cách gì cũng đã dùng, nhưng cô chính là vẫn là bộ dạng cũ, bộ dạng cứ muốn sống chết.
Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe nói như vậy, lại bắt đầu liều mạng phản bác.
“Anh ấy yêu tôi! Anh ấy làm sao có thể không yêu tôi chứ...” Lúc Tiêu Mộc Diên nói tới đây liền khóc.
“Nếu như em thật sự yêu anh ta, vậy cái em nên làm là cướp anh ta lại, mà không phải là ở đây tự mình sa đọa.” An Sâm lớn tiếng nói với cô.
Nhưng Tiêu Mộc Diên hết sức kháng cự: “Tôi tự mình sa đọa thì mắc mớ gì tới anh?”
“Bởi vì anh thích em, cho nên chuyện của em cũng là chuyện của anh, bất luận em có đồng ý hay không, anh cũng sẽ không cho phép em làm ra bộ dạng tự ngược đãi mình như vậy.” An Sâm hùng hồn đầy lý lẽ mở miệng nói.
Nhưng Tiêu Mộc Diên cười lạnh, “Anh có thể nói cho tôi biết hay không, anh rốt cuộc thích tôi cái gì? Tôi bây giờ chính là một người đàn bà không có gì cả.”
Ngữ khí nói chuyện của cô có chút mỉa mai, nhưng An Sâm nghe lại cảm thấy rất đau lòng.
“Anh biết bây giờ em nói như vậy, cũng vì không muốn anh lo lắng, chỉ có điều, anh không có cách nào làm được việc không thích em. Anh sẽ ủng hộ mọi lựa chọn của em, chuyện em muốn làm anh sẽ giúp em làm được, nhưng điều kiện tiên quyết là em phải phải sống thật tốt, trước tiên chăm sóc tốt chính mình.” An Sâm cũng không nghĩ tới Tiêu Mộc Diên lại chán chường thành cái bộ dáng này.
Nhưng Tiêu Mộc Diên không cho là vậy, nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Anh không cần nói những lời này với tôi. Tôi sau này cũng sẽ không tin tình yêu nữa.”
Cô đối với thế giới này đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Cô nhắm mắt lại. Bây giờ cô chỉ muốn nghênh đón cái chết. Chuyện thế giới này đã sớm không liên quan đến cô.
“Em không cần nhắm mắt lại giả chết, anh biết em vẫn luôn nghe thấy anh nói chuyện. Chẳng lẽ em lại không thể cho anh một cơ hội sao? Nếu em cảm thấy anh ta yêu em, vậy tại sao bây giờ em còn phải ở đây chán chường như vậy?”
Sau khi nói xong, An Sâm liền trực tiếp ôm ngang Tiêu Mộc Diên lên.
Tiêu Mộc Diên bị ôm mở mắt ra, nặng nề nhìn về phía trước: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ em không nhìn ra được sao? Cho tới nay anh đều đối tốt với em như vậy, anh chỉ muốn đi vào thế giới của em, tiến vào trái tim em. Nhưng cho đến nay em cũng không thấy được anh đối tốt với em.” Lúc An Sâm nói tới đây cũng cảm giác được trong lòng hoàn toàn sụp đổ.
Ánh mắt Tiêu Mộc Diên lúc này cũng khôi phục một chút sắc thái, có chút ngây ngô nhìn anh ta.
Cô hình như thật sự rất coi thường người đàn ông này đối tốt với mình.
“Thật xin lỗi.” Sau khi Tiêu Mộc Diên suy nghĩ kĩ càng, vẫn nói ra những lời này.
“Em không cần nói xin lỗi với anh, anh muốn em ở cùng với anh.” An Sâm dè dặt đặt Tiêu Mộc Diên lên giường, sau đó thâm tình mở miệng nói với cô.
“Chẳng lẽ anh cố gắng lâu như vậy, em thật sự ngay cả một chút cơ hội nhỏ cũng không muốn cho anh sao?” An Sâm dùng ngữ khí có chút bị thương nói.
“Tôi...” Tiêu Mộc Diên chỉ cúi đầu, nửa ngày chỉ nói một chữ, bởi vì cô quả thực đối với An Sâm tràn đầy áy náy.
“Em sẽ không phải là muốn nói xin lỗi với anh nữa đấy chứ. Rõ ràng biết anh muốn nhất là cái gì. Anh thật sự đã rất cố gắng. Chẳng lẽ, em vẫn không nhìn thấy anh là thật lòng sao?” An Sâm nhìn Tiêu Mộc Diên đầy tình cảm.
Tiêu Mộc Diên trầm mặc. Bởi vì cô đột nhiên không biết nên làm sao đối mặt với An Sâm.
“Anh biết bây giờ em rất khó chịu, nhưng em nghĩ đi, mấy ngày nay anh đối tốt với em, nghĩ tới những người ở bên cạnh quan tâm em.” An Sâm nghiêm túc nói: “Em nghĩ một chút xem, bất kể xảy ra chuyện gì, vẫn còn có anh.”
Nhưng Tiêu Mộc Diên bất đắc dĩ nghiêng đầu qua một bên khác: “Anh không cần nói gì nữa, cũng không cần tốt với tôi như vậy, bởi vì lòng tôi đã chết. Một người lòng đã chết sống trên đời này đã không có ý nghĩa gì nữa rồi.”
An Sâm nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tiêu Mộc Diên, trong lòng khó chịu không nói ra được.
“Em không cần nói những thứ này khó chịu đó nữa, em bố thí cho anh một chút tình yêu của em, dù chỉ là một chút xíu, anh cũng sẽ rất cảm kích em.” An Sâm dứt khoát không đếm xỉa đến tất cả những thứ này.
“Sao anh lại ngốc như vậy chứ, đối mặt với một người đàn bà không yêu anh, anh còn đối tốt với cô ta như vậy?” Nước mắt Tiêu Mộc Diên sớm đã rơi đầy mặt.
An Sâm nhìn cô: “Bởi vì người đàn bà kia là em, cho nên anh cảm thấy làm gì anh cũng đều bằng lòng.”
Tiêu Mộc Diên nhìn anh, lập tức biến thành kẻ ngốc.
“Anh chỉ hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, cho dù chỉ một ngày thôi cũng được.”
An Sâm nhìn Tiêu Mộc Diên, sau đó từ từ hướng đến gần cô, cuối cùng, chính xác không sai lệch bắt được môi của cô.
Có chút ngọt còn có chút khổ sở.
An Sâm thấy Tiêu Mộc Diên không phản kháng, cho nên nụ hôn này liền sâu hơn, giờ khắc này anh ta đã chờ chờ lâu rồi. Đầu lưỡi anh ta ôn nhu khiêu khích cô.
Đầu óc Tiêu Mộc Diên vào giờ phút này lại trở nên trống rỗng. Mắt mở to nhìn phía trước, cả người cũng không phản ứng kịp.
Mà vào lúc này, có một người đàn ông xông tới về phía bọn họ, hung hãn tự nhiên cho An Sâm một đấm.
“Ai cho phép anh đối xử với cô ấy như vậy hả?” Kiều Phong nổi giận đùng đùng nói, gân xanh trên mặt cũng sắp nổ ra.
Tiêu Mộc Diên vào lúc này cũng cảm giác được hết sức kỳ quái, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng mừng rỡ, anh thật sự xuất hiện rồi.