“Xin hỏi chúng ta đi đâu ngắm biển vậy, anh có thấy ai đi ngắm biển vào lúc nửa đêm nửa hôm thế này không? Hơn nữa nước biển còn đen sì và dâng cao nữa.” Giọng nói của Tiêu Mộc Diên cho thấy cô đang rất bất mãn, chẳng lẽ người đàn ông này định ra đây nghịch nước à?
Thịnh Trình Việt trợn mắt lườm Tiêu Mộc Diên một cái, sao trước kia anh không phát hiện ra rằng cô gái nói nhiều vậy nhỉ.
Tiêu Mộc Diên rụt cổ lại, cuối cùng cô chấp nhận yếu thế: “Xin hỏi tổng giám đốc Thịnh, anh có thể đưa điện thoại cho tôi được không?” Bây giờ đã muộn lắm rồi, nếu lũ trẻ gọi điện thoại cho cô mà thấy cô tắt máy thì sẽ chắc chắn chúng sẽ lo lắng.
Thịnh Trình Việt hơi nhíu mày lại, cứ nghĩ đến điện thoại làm gì, cô không muốn ở bên anh như vậy sao?
“Em vội vã lấy điện thoại để làm gì? Có phải em lại định gọi cho Âu Vũ Đình, sợ Âu Vũ Đình gọi điện cho em mà em không nhận được có đúng không?” Trong khi nói câu này, đôi mắt của Thịnh Trình Việt lạnh lùng hẳn đi, cô nhớ Âu Vũ Đình đến thế sao? Rốt cuộc trong trái tim cô có vị nào dành cho anh không vậy?
Tiêu Mộc Diên lại cạn lời rồi, sao người đàn ông này cứ mở miệng ngậm miệng là lại Âu Vũ Đình vậy, cô có thể nghĩ rằng anh đang ghen không?
“Có phải anh đang ghen không đấy?” Tiêu Mộc Diên hỏi mà không chắc chắn cho lắm, bởi vì cô phát hiện ra, cứ mỗi lần cô nhắc đến Âu Vũ Đình là người đàn ông này lại rất kích động.
Cơ thể của Thịnh Trình Việt rõ ràng hơi cứng lại một chút, ghen? Nực cười, sao anh có thể ghen được? Thế nhưng, vì câu nói này của Tiêu Mộc Diên, trong lòng anh bỗng xuất hiện chút gì đó rất khác thường.
“Em là người phụ nữ mà anh bỏ tiền ra mua, em không có tư cách dính dáng đên những tên đàn ông khác.” Nhắc tới chuyện này, giọng nói của Thịnh Trình Việt cũng rất bá đạo.
truyện có bản quyền up trên
Trái tim của Tiêu Mộc Diên như bị thắt chặt lại, đúng vậy, cô chỉ là người phụ nữ mà anh đã tốn nhiều tiền để mua về, chỉ là một con búp bê của anh, là một món đồ chơi mà anh có thể tùy ý chà đạp mà thôi, vừa rồi cô đã nghĩ đến điều xa vời gì vậy?
“Đúng vậy, tôi chỉ là một món đồ chơi mà anh đã dùng tiền mua về thôi, lúc nãy tôi đã vượt tuyến rồi, xin lỗi.” Giọng nói của cô cũng trở nên lạnh nhạt hơn nhiều, giữa cô và anh như thể có một vách ngăn, một con sông không thể vượt qua được, hệt như dải ngân hà trên trời cao vậy.
Bàn tay đang cầm tay Tiêu Mộc Diên của Thịnh Trình Việt bỗng siết chặt, anh không quay đầu mà chỉ dừng bước lại, những lời nói vừa rồi của anh đã làm cô bị tổn thương rồi sao? Không hiểu sao sự lạnh lùng đột ngột của cô lại khiến anh cảm thấy hoảng hốt quá.
“Anh không đi ngắm biển nữa à?” Thấy Thịnh Trình Việt dừng lại, Tiêu Mộc Diên hỏi.
Thịnh Trình Việt không nói gì thêm, một bàn tay khác của anh bỗng thò vào túi, lấy điện thoại ra trả cho cô.
Sắc mặt của Tiêu Mộc Diên hơi thay đổi một chút, cô vội vàng nhận lấy điện thoại trong tay Thịnh Trình Việt, như thể sợ anh sẽ đổi ý.
Thịnh Trình Việt vẫn nắm tay cô đi về phía trước, còn cô thì nhanh chóng mở máy lên.
Vừa khởi động xong là điện thoại lập tức vang lên, Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt đồng thời dừng bước, anh nhìn vào chiếc điện thoại trong tay Tiêu Mộc Diên.
Nhìn vài chữ đang hiển thị trên màn hình, cô bỗng cảm thấy chột dạ. Cô không thể ngờ được rằng Âu Vũ Đình lại gọi cho cô thật, muộn thế này mà anh ấy còn gọi cho cô làm gì?
Thịnh Trình Việt nhíu mày, quả nhiên, cô vội vàng khởi động máy lên chính là vì chờ cuộc gọi của Âu Vũ Đình. Anh ta gọi cho cô vào lúc này là để hẹn hò với cô sao? Thảo nào cô không muốn ở bên cạnh anh, thì ra là muốn đi với Âu Vũ Đình.
“Sao không nghe máy?” Thịnh Trình Việt hỏi một cách thản nhiên, ánh sáng của điện thoại chiếu rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên nên anh có thể nhìn thấy biểu cảm của cô, rõ ràng trên mặt cô có nét chột dạ, chẳng lẽ cô cũng không ngờ rằng Âu Vũ Đình sẽ gọi cho cô sao?
Tiêu Mộc Diên cắn môi, cuối cùng vẫn bắt máy.
“Em đang ở đâu vậy? Sao anh gọi em mà em không nghe?” Âu Vũ Đình có vẻ không vui lắm, nhưng cũng không tức giận gì cả. Anh ấy đã chuẩn bị cho Tiêu Mộc Diên một món quà rồi, lát nữa anh ấy sẽ đi đón cô và tặng nó cho cô.
Tiêu Mộc Diên nhìn sang Thịnh Trình Việt, nếu cô nói rằng cô đang ở cạnh Trọng Văn Thương thì với tính tình của Âu Vũ Đình, chắc chắn anh ấy sẽ tức giận.
“Vừa rồi em chơi đùa với một loài động vật nhỏ, điện thoại hết pin mà không phát hiện ra.” Cô cười ha ha, khuôn mặt còn mang theo nét nịnh nọt.
Sắc mặt của Thịnh Trình Việt lập tức đen kịt lại, đáng chết, cô đang mắng anh là động vật sao? Bàn tay của anh không khỏi tăng thêm sức lực.
“A…!” Bàn tay bỗng nhói đau, Tiêu Mộc Diên giật mình kêu lên.
“Sao vậy?” Âu Vũ Đình ở đầu bên kia lo lắng hỏi.
Tiêu Mộc Diên lườm Thịnh Trình Việt một cái, khuôn mặt vẫn tươi cười.
“Hì hì, không sao, em vừa bị mèo cào.” Trong khi nói chuyện, cô rút tay mình ra khỏi tay của Thịnh Trình Việt, sợ lát nữa anh lại bóp tay cô.
“Sao em lại bất cẩn để mèo cào thế? Tới bệnh viện khám xem sao.” Âu Vũ Đình lo lắng, bị mèo cào mà nói cứ như thể cô bị trúng độc vậy.
Thịnh Trình Việt định giật lấy điện thoại của Tiêu Mộc Diên nhưng cô nhanh nhẹn tránh né được.
“Em đi tiêu độc trước đây, em tắt máy nhé.” Dứt lời, cô nhanh chóng tắt máy, chỉ sợ Thịnh Trình Việt sẽ lại lấy mất điện thoại của mình.
“Vừa rồi em nói ai là động vật hả?” Thấy Tiêu Mộc Diên tắt máy, Thịnh Trình Việt lập tức hỏi trong sự bất mãn. Tiêu Mộc Diên là người đầu tiên dám nói anh là động vật, hơn nữa cũng sẽ là người cuối cùng.
Nhìn biểu cảm âm u của Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên định cách xa anh ra theo bản năng, nhưng tay anh lại nắm chặt hơn nữa, lập tức khiến cô cảm thấy rất đau.
“Xin lỗi, tổng giám đốc Thinh, vừa rồi tôi chỉ bất đắc dĩ thôi, anh cũng có thể nói tôi là động vật mà.” Tiêu Mộc Diên nói rất thản nhiên, nhưng nét mặt lại có vẻ sợ hãi, cô biết rất rõ những điều mà Thịnh Trình Việt ghét.
Đôi mắt cô nhìn xuống bàn tay mình, anh cầm chặt như thế là định bóp nát tay cô luôn hay sao, vừa rồi anh vẫn rất dịu dàng cơ mà, sao tự nhiên lại thay đổi vậy?
“Vừa rồi em còn nói gì nữa? Bị mèo cào? Em dám mắng anh là mèo ấy hả?” Thịnh Trình Việt vẫn không buông tay ra, anh nghĩ, nếu có thể, cả đời này anh cũng không buông tay đâu.
“Ớ? Ừm, tổng giám đốc Thịnh…”
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Mộc Diên lại vang lên, Thịnh Trình Việt rất tức giận. Lại là tên đàn ông nào gọi điện cho cô nữa đây, người phụ nữ này cũng thật lẳng lơ, anh vừa nghĩ vừa giật lấy điện thoại của Tiêu Mộc Diên.
“A lô, ai đấy?” Giọng nói của anh lạnh lùng vô cùng, đáng chết, nhiều thằng đàn ông khác ngấp nghé đến người phụ nữ của mình như vậy, khiến anh chỉ muốn giết người.
Viễn Đan ngây người ra, giọng nói của anh quá lạnh lùng, làm cậu bé muốn quăng cả điện thoại đi, sao cậu bé cứ cảm thấy anh chưa thỏa mãn dục vọng vậy nhỉ? Mặc dù bây giờ cậu bé vẫn chưa hiểu rõ chưa thỏa mãn dục vọng là thế nào, nhưng nghe nói khi người ta rơi vào trạng thái này thì đều sẽ rất tức giận, hệt như ba lúc này vậy.
“Ba à, hai người mau tới bệnh viện đi, Thịnh Tuấn Hạo nhập viện rồi!” Trong khi Viễn Đan nói chuyện, cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
Viễn Đan vội vàng tắt điện thoại để đi hỏi thăm chuyện của Thịnh Tuấn Hạo, không còn gì quan trọng hơn chuyện này nữa cả.
Trái tim của Thịnh Trình Việt co thắt lại, con anh đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Sao lại như thế chứ?
Sau khi tắt điện thoại, anh không chờ Tiêu Mộc Diên lên tiếng đã kéo cô đi về.
“Xin hỏi tổng giám đốc Thịnh, anh định làm gì vậy?” Hiển nhiên là Tiêu Mộc Diên không nghe thấy những gì mà Viễn Đan nói, đôi mắt cô hiện lên sự khó hiểu, không biết rốt cuộc Thịnh Trình Việt đang nghĩ cái gì.
“Tuấn Hạo đã xảy ra chuyện rồi!” Nói đến đây, cả hai đã lên xe rồi.
“Anh nói cái gì?” Sắc mặt của Tiêu Mộc Diên đột nhiên thay đổi, tái nhợt không còn chút máu nào.
Thịnh Trình Việt mím môi không nói lời nào nữa, chỉ lái xe với tốc độ nhanh nhất. Ai dám động đến con của anh, chắc chắn anh sẽ khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn.
Trong bệnh viện, Thịnh Tuấn Hạo được đưa tới phòng giám sát các triệu chứng nghiêm trọng, nếu sau hai mươi bốn giờ không xảy ra chuyện gì thì mới có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường.
“Tuấn Hạo, cháu sao rồi?” Tiêu Mộc Diên kích động chạy tới cạnh Thịnh Tuấn Hạo, lo lắng cầm lấy tay cậu bé.
Thịnh Tuấn Hạo chậm rãi mở mắt ra, miệng cậu bé còn đang đeo ống thở oxy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Mẹ!” Cậu bé muốn nói điều gì đó, nhưng lại chẳng thể nói gì được, bờ ngực hơi phập phồng.
Thịnh Trình Việt lẳng lặng quan sát Tiêu Mộc Diên, anh có thể cảm nhận được rằng cô đối xử với Thịnh Tuấn Hạo rất thật lòng. Anh không khỏi nhíu mày lại, vì sao cô lại quan tâm con của anh như thế, hơn nữa còn tốt với con anh mà không có bất cứ ý đồ gì nữa, là vì cô che giấu quá giỏi sao?
Cuối cùng, đôi mắt của Thịnh Tuấn Hạo dừng lại trên người con trai mình, anh ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé.
“Tuấn Hạo, con đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Giọng nói của Thịnh Tuấn Hạo vô cùng dịu dàng, anh cầm bàn tay nhỏ bé của con trai, đôi mắt chứa đựng sự lo lắng tột cùng.
Thịnh Tuấn Hạo nhìn Thịnh Trình Việt, trong trí nhớ của cậu bé, ba chưa từng dịu dàng với cậu bé như vậy. Điều này khiến cậu bé bỗng cảm thấy thật xót xa, nước mắt trào ra mà chẳng thể khống chế được.
“Sao cháu lại khóc?” Nhìn thấy nước mắt trên khóe mi Thịnh Tuấn Hạo, cô lau đi cho cậu bé.
“Tổng giám đốc Thịnh, điều tra ra rồi.” Giọng nói của Lâm Phong bỗng vang lên ở cửa ra vào.
Thịnh Trình Việt hơi nhíu mày lại, Âu Đan, dám đụng đến con của tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí, vừa nghĩa, Thịnh Trình Việt vừa đi ra ngoài.
“Nói đi, kẻ nào đã sai sử tên xăm mình làm như vậy.” Giờ khắc này, cả người Thịnh Trình Việt đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. Kỳ thực anh đã đoán ra rồi, chỉ cần một lời khẳng định nữa thôi, lần này, tuyệt đối anh sẽ không bỏ qua cho Âu Đan.
“Là do Âu Đan làm, cô ta định ra tay với hai đứa con của Tiêu Mộc Diên, tiểu thiếu gia đã ngăn cản lưỡi dao đó thay cho Nguyệt Nguyệt.” Lâm Phong nói thản nhiên, lúc ấy Lý quản gia còn nói rằng đã chính tai nghe thấy Nguyệt Nguyệt gọi tiểu thiếu gia là anh trai.
Thịnh Trình Việt nắm chặt tư liệu trong tay, quả nhiên là cô ta, quả nhiên Âu Đan đã làm chuyện này, được lắm, anh sẽ khiến Âu Đan phải trả giá.
“Tên xăm trổ đó phạm tội giết người, đủ để xử bắn rồi, Âu Đan làm chủ mưu đứng đằng sau, tội càng nặng hơn nữa, cô ta phải chết!” Khóe môi của Thịnh Trình Việt đột nhiên nhếch lên một nụ cười hung ác, nụ cười đó âm trầm và đáng sợ như ác ma.
“Rõ!” Lâm Phong lập tức đi làm việc.