Thịnh Trình Việt biết chắc chắn nhà họ Âu sẽ không để Âu Đan chết như thế. Âu Liên sẽ tới tìm anh, anh sẽ bắt bà ta quỳ xuống xin lỗi trước phần mộ của mẹ anh. Anh cũng biết chắc chắn Âu Vũ Đình sẽ tới tìm mình, anh sẽ bắt Âu Vũ Đình không được liên lạc với Tiêu Mộc Diên nữa, mặc dù điều này hơi quá đáng một chút, nhưng anh không thể để kẻ khác dòm ngó đến người phụ nữ của mình được.
Lúc này, Tiêu Mộc Diên cũng đi ra, trong mắt chứa đầy sự khó tin. Cô đã nghe thấy những gì mà Thịnh Trình Việt nói vừa rồi, tất cả khiến cô không khỏi run lên. Bây giờ cô mới nhận ra sự tàn nhẫn thực sự của Thịnh Trình Việt, không ngờ quyền lực của anh lại lớn đến thế, có thể phán xét tội của một người dễ dàng như vậy.
Vừa rồi cô đã đắc tội anh, còn khiến cho anh tức giận, anh sẽ làm gì với cô đây? Liệu có giết cô luôn không?
“Em ra đây làm gì, Tuấn Hạo đâu?” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa định bước vào trong, nhưng Tiêu Mộc Diên lại ngăn cản anh lại.
“Nó vừa mới ngủ, để nó nghỉ ngơi một lát đã, anh…” Cô rất muốn hỏi về những gì mà anh vừa nói, nhưng nói được một nửa thì cô không dám nói tiếp nữa. Người đàn ông này thật đáng sợ, bây giờ cứ nghĩ lại sự hung tàn của anh khi nói câu vừa rồi là cô lại cảm thấy sợ hãi.
“Hứ?” Thịnh Trình Việt ngân trong cổ họng một tiếng, như thể đang hỏi cô muốn nói điều gì.
Tiêu Mộc Diên không khỏi bước lùi về phía sau một bước, cô không ngờ rằng hậu quả của việc đụng đến anh sẽ là cái chết, người đàn ông này thật đáng sợ.
Nhìn biểu cảm của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt hơi nhíu mày lại. Chẳng lẽ cô đã nghe thấy những gì mà anh nói lúc nãy rồi à? Cô đang sợ sao?
“Lại đây!” Anh vẫy tay với Tiêu Mộc Diên, người anh muốn giết có phải cô đâu, cô sợ gì chứ?
Tiêu Mộc Diên không bước tới, cô không thể chấp nhận được cách làm của Thịnh Trình Việt, cảm thấy khuôn mặt tuấn tú như một tác phẩm điêu khắc này chẳng khác nào ác ma.
Thịnh Trình Việt rất bất mãn, anh bước tới gần cô, kéo Tiêu Mộc Diên vào lòng mình.
“Em đang sợ anh.” Thịnh Trình Việt nói rất khẳng định. Vốn dĩ anh tưởng rằng cô sẽ hiểu cho anh, vậy mà không ngờ cô lại phản ứng như thế, anh rất bất mãn trước sự sợ hãi của cô.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu, cô muốn phủ nhận, bây giờ cô không muốn đắc tội với tên đao phủ này, tránh việc rước tai họa vào người.
“Ồ!” Thịnh Trình Việt nở nụ cười, rõ ràng cô đã sợ hãi đến thế rồi mà còn cố tỏ ra bình tĩnh, chắc là cô sợ anh sẽ làm gì bất lợi cho cô đây mà.
Nụ cười của Tiêu Mộc Diên khiến Tiêu Mộc Diên khẽ run lên, anh cười cái gì? Hơn nữa nụ cười này của anh khiến cô cảm thấy rất ớn lạnh.
“Anh cười gì chứ?” Tiêu Mộc Diên không vui chút nào cả, cô muốn thoát khỏi lồng ngực anh, bị anh ôm thế này khó chịu, cô phải nhận áp lực quá lớn.
Thịnh Trình Việt không định buông Tiêu Mộc Diên ra, anh cứ thế ôm chặt lấy cô.
“Đừng nhúc nhích!” Anh nói nhẹ vào tai cô, đúng lúc này, có hai người bước về phía bọn họ, là Thịnh Thắng và Âu Liên.
Thịnh Thắng không ngờ rằng vừa tới bệnh viện đã thấy cảnh con mình ôm lấy người phụ nữ này. Ông ta không thể hiểu nổi Tiêu Mộc Diên đã cho con mình uống thuốc gì mà anh lại si mê cô như thế, thậm chí còn quan tâm hơn cả Cao Ngọc Mai.
“Tuấn Hạo đâu?” Dừng lại trước mặt Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên, Thịnh Thắng hỏi. Ông ta lạnh lùng nhìn Tiêu Mộc Diên, ánh mắt ấy như thể nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu lắm vậy.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên cũng rất tức giận, nhưng cô không nói lời nào cả, chỉ ngẩng cao đầu lên. Cô đã từng nói rồi, cô chỉ thấp kém trước mặt Thịnh Trình Việt thôi, còn trước bất cứ một kẻ nào khác, cô cũng không hề thấp kém.
“Tuấn Hạo ngủ rồi, ông đừng quấy rầy nó.” Giọng nói của Thịnh Trình Việt rất thản nhiên, lúc nhìn sang Âu Liên, đôi mắt của anh bỗng trở nên rất sâu xa. Hẳn là bây giờ Âu Liên vẫn chưa biết sự thật đâu nhỉ, anh rất mong chờ, không biết bà ta biết rằng Âu Đan đã xảy ra chuyện thì sẽ thế nào?
Đôi mắt của Thịnh Trình Việt khiến Âu Liên rất mất tự nhiên, như thể đang quan sát một màn kịch hay. Trực giác nói với bà ta rằng, có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
“Trình Việt, sao con lại nhìn mẹ mình như thế.” Có vẻ như Thịnh Thắng cũng chú ý tới ánh mắt của Thịnh Trình Việt, ông ta nói lạnh lùng.
“Mẹ?” Khóe miệng của Thịnh Trình Việt nhếch lên một cách khát máu. Bà ta lấy đâu ra tư cách làm mẹ anh, mẹ anh đã chết từ mười năm trước rồi, anh chỉ có một người mẹ, vĩnh viễn cũng chỉ có một, anh sẽ khiến cho người đàn bà đã hại chết mẹ anh này phải sống không bằng chết. Nỗi hận lóe lên trong mắt anh, sau đó nhanh chóng biến mất.
“Ông không phải ba tôi, sao bà ta lại là mẹ của tôi được.” Giọng nói của Thịnh Trình Việt cực kì lạnh lẽo, anh cũng chẳng cần nhận người ba này, ông ta chính là tên đầu sỏ giết chết mẹ anh. Anh hận Thịnh Thắng, hận cái người gọi là ba ấy. Từ mười năm trước, tình thương của ba đã chẳng còn nữa rồi.
Thịnh Thắng trợn mắt lườm Thịnh Trình Việt, cơn thịnh nộ dâng lên trong mắt, ông ta bỗng vươn tay ra, đánh vào mặt Thịnh Trình Việt không chút khách khí.
“Bốp!” Tất cả kết thúc ở cái bạt tai này.
Thịnh Trình Việt không nói gì cả, anh nhếch miệng lên, thế nhưng nụ cười ấy lại vô cùng quyết tuyệt.
“Tôi dùng cái bạt tai này để trả lại tình thương của ông dành cho tôi mười năm trước, từ nay về sau, tôi sẽ không còn là con của ông nữa.” Dưới ánh đèn, đôi mắt của anh mang theo sự âm u, hung ác, khiến những người có mặt ở đây đều cảm thấy lạnh toát sống lưng.
“Mày…” Bàn tay run rẩy của Thịnh Thắng chỉ vào Thịnh Trình Việt, ông ta tức giận không nói lên lời, thằng bất hiếu này… Bỗng nhiên, đầu ông ta choáng váng quay cuồng, cả người đổ ập ra phía sau.
Âu Liên cũng sợ đến mức ngây người ra, bà ta chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ. Sao lại như vậy chứ, sao tự nhiên Thịnh Thắng lại ngất đi thế này?
Trong đôi mắt của Thịnh Trình Việt cũng hiện lên nét lo lắng, tuy anh nói không nhận người ba là Thịnh Thắng, nhưng dù gì đó cũng là ba của anh, người ba đã yêu thương anh hết mực vào mười năm trước.
Âu Liên đỡ lấy Thịnh Thắng, nước mắt bà ta trào ra.
“Thiên, ông đừng làm tôi sợ, ông sao vậy…”
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Tiêu Mộc Diên cũng mềm lòng, cô quên đi ánh mắt mà Thịnh Thắng nhìn cô vừa rồi, bước lên trước định đỡ Thịnh Thắng cùng với Âu Liên.
Nhưng vào lúc này, Thịnh Trình Việt lại kéo Tiêu Mộc Diên lại, anh cũng đẩy cả Âu Liên ra, cõng ba mình đi tìm bác sĩ.
Âu Liên liếc nhìn theo, cuối cùng cũng đi theo Thịnh Trình Việt. Có lẽ bà ta cần tìm thời gian để trò chuyện với cái cô Tiêu Mộc Diên này, may ra sẽ thay đổi được điều gì đó. Những người tiếp cận Thịnh Trình Việt đều chỉ vì tiền thôi mà, cho cô ta chút tiền, đuổi cô ta đi là được.
Lúc đầu Tiêu Mộc Diên cũng định đi theo, những nhìn vào phòng bệnh trước mặt, cô từ bỏ ý nghĩ đó đi, xoay người vào phòng bệnh của Thịnh Tuấn Hạo.
Sau khi Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt ăn cơm xong, quản gia Lý đã đã đưa hai đứa đến.
“Mẹ!” Nguyệt Nguyệt vừa vào liền nhìn thấy Tiêu Mộc Diên ngay, cô bé vui vẻ chạy về phía cô.
Cuối cùng Viễn Đan cũng yên tâm, cậu bé đến gần Tiêu Mộc Diên, nhìn vào Thịnh Tuấn Hạo ở trên giường. Đôi mắt của cậu bé hiện lên sự tự trách, nếu cậu bé không đưa ra ý kiến điều tra thêm về tên xăm trổ đó thì Thịnh Tuấn Hạo đã không bị thương.
“Bây giờ hai đứa hãy nói cho mẹ nghe đi, Tuấn Hạo bị thương thế nào vậy?” Lúc nói câu này, Tiêu Mộc Diên nhìn sang Viễn Đan, trực giác mách bảo cô rằng Viễn Đan đã gây rắc rối rồi.
Nguyệt Nguyệt vùi đầu vào ngực Tiêu Mộc Diên, vẻ mặt như phải chịu uất ức.
“Tất cả là lỗi của Nguyệt Nguyệt, cái chú xấu xa đó muốn giết Nguyệt Nguyệt, vì muốn cứu Nguyệt Nguyệt nên anh mới bị thương.” Nói rồi, nước mắt của cô bé trào ra, ướt đẫm vạt áo của Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên không khỏi giật mình, Thịnh Tuấn Hạo đã mạo hiểm tính mạng để cứu Nguyệt Nguyệt sao? Nguyệt Nguyệt chỉ là đứa em gái mới quen hơn nửa tháng mà đã đủ để cậu bé liều mình thế sao? Không biết lúc ấy thằng bé phải dũng cảm đến nhường nào mới có thể đứng ra chắn dao thay cho Nguyệt Nguyệt được.
Nghĩ tới đây, Tiêu Mộc Diên buông Nguyệt Nguyệt ra, quay đầu nhìn Thịnh Tuấn Hạo đang ngủ say. Cô cứ thế nhìn cậu bé, vươn ngón tay dài nhỏ của mình ra vuốt ve khuôn mặt cậu. Thằng bé đáng thương quá, từ nhỏ đã không có mẹ, không nhận được chút tình thương nào, bây giờ gặp mẹ mà không được nhận nhau, còn xả thân để cứu Nguyệt Nguyệt nữa.
“Tuấn Hạo, mẹ có lỗi với con, chính mẹ đã khiến con phải chịu khổ nhiều như thế.” Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt nhỏ của cậu bé, cảm giác trong lòng cô bây giờ rất khó diễn ra.
Nếu có thể, cô muốn mang đứa con trai này đi, nhưng cô biết mình không thể.
Một nơi khác, Thịnh Trình Việt nhìn bác sĩ, đôi mắt chứa đầy sự lo lắng.
truyện có bản quyền up trên
“Bác sĩ, ba tôi làm sao vậy? Sao tự nhiên ông ấy lại ngất đi?” Giọng nói của Thịnh Trình Việt rất không yên tâm, vốn anh tưởng trái tim của mình đã đóng băng rồi, nhưng không ngờ anh vẫn còn quan tâm đến người ba này như thế.
Bác sĩ tỏ vẻ đáng lo ngại: “Vốn chủ tịch Thịnh đã bị huyết áp cao và mỡ nhiễm máu nên tình hình hiện tại không khả quan lắm đâu. Ông ấy bị nghẽn máu lên não, cụ thể thế nào thì phải xem tình hình của ông ấy sau khi tỉnh lại.” Bác sĩ nói một cách bình tĩnh.
“Cái gì? Nghẽn máu lên não?” Thịnh Trình Việt khó tin mở to hai mắt, tại sao lại như thế? Sao ông ta lại mắc bệnh này? Còn bị huyết áp cao nữa? Thế nhưng ông ta chưa bao giờ nói những chuyện này cho anh biết.
“Tất cả phải chờ tới khi chủ tịch Thịnh tỉnh lại rồi mới nói được.” Bác sĩ nói xong liên xoay người rời đi, để lại Thịnh Trình Việt đứng sững sờ ở đó.
Nhìn theo bóng lưng của bác sĩ, không hiểu sao anh bỗng cảm thấy thật phiền muộn. Anh từ từ xoay người, nhìn Thịnh Thắng đang nhắm nghiền mắt trên giường, đây là lần đầu tiên anh mong rằng Thịnh Thắng không xảy ra chuyện gì. Cuối cùng, anh liếc nhìn Âu Liên một cái rồi xoay người rời khỏi đó.
“Đợi đã!” Âu Liên đột nhiên lên tiếng, bà ta vừa nói vừa bước lại gần Thịnh Trình Việt. Bà ta mới được một cuộc điện thoại, nói rằng Âu Đan bị phán tử hình, khiến bà ta không dám tin vào tai mình nữa.
Thịnh Trình Việt dừng bước nhưng không quay đầu lại, đôi mắt lạnh lẽo tột cùng.
“Trình Việt, tôi biết cậu hận tôi, nhưng đây chỉ là chuyện giữa hai chúng ta, xin cậu đừng làm liên lụy đến nhà họ Âu, có được không?” Giọng nói của bà ta yếu thế hơn bình thường nhiều, bà ta biết, Thịnh Trình Việt đang trả thù bà ta.
Thịnh Trình Việt lạnh lùng nhếch môi, đôi mắt của anh hơi lóe lên, anh chưa bắt đầu trả thù mà bà ta đã sợ rồi sao? Sao bà ta không nghĩ tới những đau khổ mà trước kia mẹ anh đã phải gánh chịu.