Viễn Đan nói một cách từ tốn, thực ra cậu tới đây để tìm mami, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Thịnh Trình Việt rót nước cho Thịnh Tuấn Hạo, điều này khiến trong lòng cậu không khỏi xúc động, Thịnh Tuấn Hạo thật hạnh phúc, không chỉ có mami quan tâm mà còn có bố yêu thương nữa.
Thịnh Trình Việt lại không thể ngờ rằng Viễn Đan sẽ nói như vậy, điều này khiến anh không khỏi nghĩ tới việc Tiêu Mộc Diên luôn đối xử tốt với Thịnh Tuấn Hạo, thực sự anh cũng không thể hiểu nổi tại sao Tiêu Mộc Diên lại có đối xử tốt với con anh như vậy?
“Chú đẹp trai thực sự rất ghét chúng ta, chúng còn định tới đây tặng quà cho chú đẹp trai nữa chứ? Bây giờ xem ra không cần nữa rồi.” Nguyệt Nguyệt nói vậy rồi khẽ thở dài.
Ánh mắt Thịnh Trình Việt nhìn chằm chằm về phía Nguyệt Nguyệt, như muốn nói cô bé tặng quà cho anh sao? Cô muốn tặng gì vậy?
“Được rồi. Chúng ta nên tới trường thôi.” Viễn Đan vừa nói chuyện vừa kéo bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài.
Thịnh Trình Việt khẽ nheo mắt, đột nhiên bước lại gần, chặn trước mặt chúng.
“Các cháu tặng chú gì vậy?” Bất ngờ quá, anh cũng rất mong chờ món quà của hai đứa bé, từ khi anh bắt đầu đi học, đã có rất nhiều bạn nữ tặng quà cho anh, nhưng anh không thèm đếm xỉa tới, lần đầu tiên anh lại muốn biết hai đứa bé muốn tặng anh cái gì?
“Quà của chúng cháu đã biến mất khi chú từ chối rót nước cho cháu rồi.” Viễn Đan vẫn với dáng vẻ từ tốn ấy, thực sự cậu bé đã định tặng Thịnh Trình Việt một món quà, là một bức tranh cậu bé tự vẽ cho Thịnh Trình Việt.
Cậu thường xuyên nhắc nhở chính mình, người trước mặt mình là bố mình, dù có phải rời xa nhưng cậu bé sẽ không quên dáng vẻ của anh, dù là anh đã từng có lỗi với với mami, nhưng cậu vẫn quan tâm tới người bố này, đây là huyết thống đang chảy trong người cậu không thể thay đổi được.
“Nếu như mami của các cháu biết cháu đã đầu tư vào cổ phiếu trên mạng thì sao đây? Nếu như mẹ cháu biết cháu không chịu chăm chỉ học hành mà suốt ngày lên mạng tán phét thì sao nào?” Thịnh Trình Việt khẽ cong môi, hai tay khoanh trước ngực, vô cùng thư thái, nhưng lại lộ rõ vẻ tuấn tú của người đàn ông trưởng thành, vô cùng quyến rũ.
Thịnh Tuấn Hạo sững sờ, đương nhiên cậu không ngờ Viễn Đan còn biết đầu tư cổ phiếu trên mạng, xem ra cậu bé rất giống bố, đều có đầu óc kinh doanh.
Đương nhiên Nguyệt Nguyệt không hề hay biết nhưng chuyện này, cô bé mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Viễn Đan, trước đây cô bé vẫn còn nói anh trai cứ hay lên mạng làm gì đó? Thì ra là anh đang kiếm tiền.
Viễn Đan nhìn Thịnh Trình Việt một cách khinh thường, người đàn ông lại thực sự quá độc ác, anh lại đang uy hiếp cậu một cách lộ liễu, nếu như giờ cậu bé không tặng quà anh, có phải anh sẽ nói hết những chuyện cậu đang làm trên mạng cho mami phải không.
“Xem như chú lợi hại.” Cuối cùng Viễn Đan cắn môi khẽ nói, người đàn ông này thực sự xấu xa, rất giống mình.
Thịnh Trình Việt nhíu mày, không hề phản bác lại lời của Viễn Đan, anh thừa nhận anh rất xấu xa, nếu như anh không xấu vậy thì anh không thể nào lăn lộn trên thương trường khốc liệt này, càng không thể có vị trí như ngày hôm nay.
Viễn Đan bỏ cặp xuống, sau đó từ từ lấy bức tranh ở trong cặp ra.
Nguyệt Nguyệt đã biết Viễn Đan vẽ cho Thịnh Trình Việt từ lâu rồi, nếu không vừa nãy làm sao cô bé dám nói là có quà tặng Thịnh Trình Việt như vậy chứ?
Khi Thịnh Tuấn Hạo nhìn thấy bức tranh của Viễn Đan, cậu bé không khỏi giật mình, cậu vẽ rất giống, nhìn thấy bức tranh ấy, có thể hiểu Viễn Đan đã bỏ bao nhiêu tâm huyết vào đó.
Thịnh Trình Việt càng không thể ngờ được, nhìn thấy tất cả trước mặt, bức tranh này là Viễn Đan đã vẽ sao? Cậu bé còn nhỏ như vậy, cậu bé mới có năm tuổi thôi vậy mà có thể vẽ được như vậy, nếu như là anh lúc trước cũng không thể hoàn thành được, bây giờ anh không thể không thừa nhận Viễn Đan còn thông minh hơn của anh lúc trước.
Thịnh Trình Việt nhận lấy bức tranh của Viễn Đan, xem một cách tỉ mỉ, không thể không nói, bức tranh của cậu bé thực sự rất giống, ngay cả thần thái của anh cũng giống tới vậy, từng nét đậm nhạt đều hoàn hảo, mỗi chi tiết đều rất sinh động, đủ để thấy cậu đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Thịnh Trình Việt cố gắng giữ chặt bức tranh trong tay, anh đã nhận rất nhiều quà, nhưng không có món quà nào chân thật tới vậy, chân thực tới mức khiến anh vô cùng cảm động.
Anh có thể thấy được, khi Viễn Đan vẽ bức tranh này, mỗi nét thanh nét đậm đều vô cùng tình cảm, nên mới có thể lột tả thần thái con người một cách tình cảm tới vậy.
“Bức tranh này chú nhận, bức tranh này thực sự rất đẹp, chú rất thích.” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa nhìn bức họa trong tay.
“Ăn cơm đi.” Tiêu Mộc Diên vào phòng trong lúc mọi người nói chuyện. Cô khẽ nhìn bức tranh trên tay Thịnh Trình Việt, cơ thể khẽ cứng đờ, là Viễn Đan vẽ sao? Lát sau cô lại nhìn về phía Viễn Đan.
Viễn Đan không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mộc Diên, cậu bé lập tức cúi đầu.
Tiêu Mộc Diên đặt cơm của mình xuống bàn, bước tới bên cạnh Thịnh Trình Việt.
“Vẽ rất đẹp.” Tiêu Mộc Diên lập tức khen ngợi, không hổ là tác phẩm của con cô, có thể mang đi dự thi.
Thịnh Trình Việt nghe thấy Tiêu Mộc Diên nói vậy cũng bật cười.
“Đương nhiên, dáng vẻ của anh tuấn tú như vậy, đương nhiên vẽ sẽ rất đẹp.” Thịnh Trình Việt tự đắc ý, cứ như thể là Viễn Đan vẽ đẹp như vậy đều là công lao của anh vậy.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt một cách kinh thường, như thể là không thèm để ý tới anh vậy, cô quay người lại đi tới cạnh chiếc bàn, mở hộp cơm ra.
“Các con nhanh tới ăn cơm đi, xem mami đã mua cho mấy đứa toàn những thức ăn bổ dưỡng, mấy đứa ăn khi còn nóng nào.” Tiêu Mộc Diên đưa một suất cơm tới chỗ Thịnh Tuấn Hạo, cô ngồi xuống cười, tỏ vẻ muốn cậu ăn cơm.
“Cơm của anh đâu?” Thịnh Trình Việt đi tới bên cạnh bàn, thấy chỉ có 4 suất cơm, vậy còn anh thì sao?
“Tôi không mua cho anh, anh đường đường là chủ tịch của Thịnh thị, sao ăn nổi cơm của quán nhỏ ven đường chứ?” Tiêu Mộc Diên nói một cách khinh thường, cô cầm thìa xúc một miếng cơm đưa lên miệng Thịnh Tuấn Hạo.
Thịnh Tuấn Hạo dựa vào giường, mở to mắt nhìn thìa cơm trong tay Tiêu Mộc Diên, cậu đã từng mong ước được mẹ đút cơm cho ăn biết bao, nhưng giờ đây khi cơ hội trước mắt, đột nhiên cậu lại không nỡ ăn, nếu như có thể, cậu mong muốn giờ phút này sẽ dừng lại mãi mãi, cậu thực sự muốn hét to một tiếng mami, nhưng cậu biết là cậu không thể.
Ánh mắt cậu không khỏi lóe sáng, trong lòng có cảm giác không thể nói được thành lời, cậu khẽ hé môi…
Tiêu Mộc Diên đưa cơm tới miệng của Thịnh Tuấn Hạo, nở nụ cười.
“Thế nào? Có ngon không?” Giọng nói của cô vô cùng dịu dàng, tình yêu của một người mẹ dành cho con, xuất phát từ tận đáy lòng.
Thịnh Tuấn Hạo gật đầu, ngon lắm, đây là bữa cơm ngon nhất từ trước tới giờ mà cậu từng ăn.
“Ngon thì ăn nhiều vào nhé.” Tiêu Mộc Diên vẫn cười như vậy, bởi vì Thịnh Tuấn Hạo cúi đầu nên Tiêu Mộc Diên không hề biết trên gương mặt nhỏ của cậu đã ngập tràn nước mắt.
“Tử Hạo, con sao thế?” Thịnh Trình Việt hình như phát hiện ra Thịnh Tuấn Hạo đang cúi đầu ăn cơm, lập tức đi thẳng về phía trước, trước đây mỗi lần cậu bé ở với Tiêu Mộc Diên đều sẽ vừa nói vừa cười, sao hôm nay lại cúi đầu thấp đầu như vậy, trực giác mách bảo anh rằng, chắc chắn là có chuyện.
Truyện được mua bản quyền up trên
Không đợi Thịnh Tuấn Hạo lên tiếng, Thịnh Trình Việt đã nhanh chóng bước tới trước mặt Thịnh Tuấn Hạo, rồi giơ tay nâng mặt cậu lên.
Lúc ấy, tất cả mọi người trong phòng đều ngẩn người ra.
“Tử Hạo, sao thế? Sao cháu lại khóc vậy? Có phải vết thương lại đau phải không?” Tiêu Mộc Diên vô cùng lo lắng nhìn vết thương của Thịnh Tuấn Hạo.
Thịnh Tuấn Hạo lắc đầu, bởi vì động tác ấy của Thịnh Trình Việt khiến toàn bộ nước mắt mà Thịnh Tuấn Hạo đang cố nhịn đã rơi xuống.
“Anh, anh sao thế, em gọi bác sĩ cho anh nhé.” Nguyệt Nguyệt nhìn Tuấn Hạo, cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Thịnh Tuấn Hạo đang cảm động, bởi vì trước giờ chưa được yêu thương như vậy, được chăm sóc như vậy, cho nên khi mami cho cậu ấy ăn cơm, cậu ấy mới khóc.” Viễn Đan khẽ nói, nhưng lời nói của cậu bé lại khiến trái tim của Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt vô cùng rung động.
Đôi lông mày của Thịnh Trình Việt cũng nhíu chặt lại, đôi mắt anh chất chứa sự áy náy, anh thừa nhận, những năm vừa qua, người làm cha như anh không hề làm được gì.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Tuấn Hạo, khẽ giơ một tay khác lên, khẽ lau nước mắt trên mặt Thịnh Tuấn Hạo, trái tim của cô cũng nhói đau, những năm vừa qua con trai đã khổ sở nhiều rồi, đến mức chỉ vì một lần cô đút cơm cho cậu bé, cậu bé đã cảm động tới phát khóc.
“Nếu như cháu thích, mẹ… dì Diên sẽ đút cơm cho con ăn mỗi ngày, được không?” Tiêu Mộc Diên khẽ nói.
Vì câu nói đó của Tiêu Mộc Diên khiến cho những giọt nước mắt đã được lau khô của Thịnh Tuấn Hạo lại một lần nữa trào ra, không thể ngừng lại được.
Đương nhiên Thịnh Trình Việt cũng vô cùng xúc động, anh không biết nên nói gì vào lúc này.
“Ha ha!” Đột nhiên Thịnh Tuấn Hạo nín rồi phá lên cười.
“Cháu không phải là trẻ con, sao lại để cho dì Diên đút cơm cho cháu cơ chứ? Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt sẽ ăn thịt cháu mất.” Cuối cùng cũng chỉ là một đứa bé, tâm trạng vui vẻ là cười được ngay.
Nụ cười này của Thịnh Tuấn Hạo khiến mọi người cũng thở phào.
“Dì Diên muốn bù đắp cho Tuấn Hạo, đem đến tình yêu mà Tuấn Hạo đáng có.” Tiêu Mộc Diên vừa nói chuyện vừa đút cơm cho Thịnh Tuấn Hạo, nhìn thấy con trai cười, cô cũng cười.
Thịnh Trình Việt lại không thể nói được gì, mà lại ngồi xuống cạnh bàn, cũng ăn cơm cùng, đột nhiên anh cảm thấy con của anh và con của Tiêu Mộc Diên giống như người một nhà, khoảnh khắc này khiến anh muốn giơ tay ra nắm giữ hạnh phúc ngắn ngủi ấy.
Đến khi Tiêu Mộc Diên cho Tuấn Hạo ăn cơm xong, cô mới phát hiện ra một vấn đề lớn.
“Tổng giám đốc Thịnh…” Tiêu Mộc Diên nói hơi cao giọng, cơm của cô đâu? Người đàn ông này lại ăn suất cơm của cô.
Thịnh Trình Việt ăn xong suất cơm rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mộc Diên, anh từ từ đứng dậy, cất bức tranh Viễn Đan vẽ cho anh đi, rồi mới lên tiếng.
“Ăn cơm vào buổi sáng thực sự không tồi, ăn rất ngon, em được tăng lương thêm 35 triệu.” Dứt lời, anh rời khỏi phòng trong ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của Tiêu Mộc Diên, thực sự chuyện tăng lương cho Tiêu Mộc Diên là chuyện sớm muộn mà thôi, bởi vì cô có thực lực như vậy, chỉ là anh muốn cô mời anh ăn cơm thực sự là khó hơn lên trời, nên anh chỉ còn cách là cướp đồ ăn của cô thôi.
Tiêu Mộc Diên mãi không kịp phản ứng với lời nói của Thịnh Trình Việt, một suất ăn của cô mà đáng tăng lương 35 triệu sao, chẳng lẽ là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống sao?
“Mami, chúc mừng mẹ được tăng lương, đợi tới khi mẹ nhận lương, nhất định phải cho chúng con đi ăn đấy nhé.” Hình như Viễn Đan rất vui.