Lọc Truyện

Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lâm Kim Thư ngay lập tức thu lại nét cười nhẹ trên mặt mình.

Cảnh Hạo Đông nhìn thấy biểu cảm của Lâm Kim Thư lạnh xuống thì cũng tỉnh táo trở lại.

Mặt của Bạch Cẩm Sương vẫn không thay đổi gì cả.

Cô đứng một bên, không nói lời nào.

Có lẽ cô đã nhìn ra được tên bạn bè kia của Mặc Tu Nhân chính là chủ nhân của mấy cái trò trêu ghẹo con gái nhà lành.

Nhưng mà, cô không ngờ anh ta lại dám đặt sự chú ý lên người của Lâm Kim Thư.

Cảnh Hạo Đông quay trở lại ngay sau khi anh ta ổn định tinh thần xong.

Cô thấy anh ta nháy mắt mấy cái với Lâm Kim Thư: “Anh xuống dưới trước, sẽ quay lại thăm em sau nha!”

Cảnh Hạo Đông vừa ra khỏi cửa thì ngay lúc này, Bạch Cẩm Sương nhìn về phía Lâm Kim Thư: “Lâm Kim Thư, vừa nãy tớ gọi cho đàn anh thì anh ấy bảo buổi chiều sau khi bọn tớ tan làm sẽ cùng nhau qua đây để thăm cậu.

Sức khỏe của cậu để nuôi bệnh lắm.

Với cả, cậu nên ít tiếp xúc với Cảnh Hạo Đông lại đi! Tớ vừa nhìn sơ qua đã biết anh ta là loại người gì!”

Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương: “Tớ cũng nhìn ra được.Cậu cứ yên tâm, tớ chỉ thích Vân…Lâm Thanh Tuấn mà thôi!”

Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi: “Cậu… Cậu biết vậy là tốt rồi. Với cả sau này cậu đừng gọi là Vân Thanh Tuấn nữa. Trên đời này, không còn ai tên Vân Thanh Tuấn nữa đâu, chỉ có Lâm Thanh Tuấn mà thôi. Đây là suy nghĩ của Lâm Thanh Tuấn đấy, cậu đã hiểu chưa?”

Lâm Kim Thư gật đầu: “Cẩm Sương à, tớ hiểu rõ rồi!”

Bạch Cẩm Sương mang cho cô ấy mấy cái chăn, mền tốt rồi rời đi.

Cô vừa bước vào bãi đỗ xe đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân đứng cách chỗ cô không xa.

Anh vừa ném một viên kẹo bạc hà vào trong miệng.

Đôi mắt của anh lóe lên khi anh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương: ‘Lên xe đi, tôi đưa em về công ty!”

Bạch Cẩm Sương giật mình.

Cô không dám tự mình đa tình, cho răng Mặc Tu Nhân ở đây chờ cô từ nãy đến giờ chỉ vì muốn chở cô về công ty.

Cô mở miệng từ chối: “Không cần đâu.

Hôm nay, tôi tự lái xe .

Với cả, buổi chiều tôi còn muốn quay lại đây”

Không biết hiện giờ vẻ mặt của Mặc Tu Nhân là đang vui, buồn, tức hay giận.

Anh lặp lại lần nữa: “Lên xe đi! Tôi không muốn lặp lại lần ba đâu! Nếu như em muốn, buổi chiều tôi sẽ chở em về đây!”

Bạch Cẩm Sương ngay lập tức lắc đầu: “Thật sự là tôi không cần đâu mà, tổng giám đốc Mặc!”

Sắc mặt của Mặc Tu Nhân bắt đầu có chút không vui rồi: “Tôi có chuyện muốn nói với em!”

Anh vừa nói xong đã mở cánh cửa xe ra, tay vịn lên cửa xe.

Bạch Cẩm Sương nghe được những gì anh nói.

Có lẽ cô cũng đã hiểu ra rồi, sạc mặt của cô trở nên nghiêm túc hẳn, cô mở miệng nói: *tổng giám đốc Mặc à! Tôi biết rõ ngài tính nói gì.Ngài cứ yên tâm. Việc hôm nay chẳng qua chỉ là sự trùng hợp, tôi sẽ không xem nó là duyên phận hay là cái gì đâu. Cảm giác có duyên phận gì đó với ngài chính là sự ảo tưởng, ham muốn những thứ không thuộc về mình!”

Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân ngay lập tức xanh hết cả lên.

Giọng nói của anh đang rất giận dữ: “Em nghĩ rằng tôi tính nói với em về việc này à?”

Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có hơi bất ngờ: “Vậy ngài tính nói cái gì?”

Mặc Tu Nhân mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn chăm chắm vào cô, không nói lời nào cả.

Bạch Cẩm Sương đứng yên tại chỗ vài giây, dưới ánh mắt áp lực của Mặc Tu Nhân cô có chút chịu không nổi nên đã quyết định đi vào xe.

Dù sao cũng đâu phải là chưa từng ngồi qua xe anh! Sợ cái gì mà Sợ chứ! Lúc này, Mặc Tu Nhân mới hừ lạnh ra một tiếng.

Anh đóng cửa xe lại, bước lên phía ghế lái.

Xe đã rời khỏi bệnh viện.

Một lúc lâu sau, Mặc Tu Nhân mới mở miệng nói: “Em với Vân Thành Nam quen nhau từ khi nào vậy?”

Bạch Cẩm Sương trả lời một cách thành thật: “Mới hôm nay!”

Mặc Tu Nhân cười một tiếng châm chọc: “Mới quen nhau hôm nay mà hai người đã thân thiết vậy rồi.

Quan hệ giữa em và người khác cũng tiến triển nhanh quá ha…!”

Còi báo động trong lòng Bạch Cẩm Sương vang lên inh ỏi.

Đột nhiên cô nhìn về phía Mặc Tu Nhân: ” Ngài cứ yên tâm, tổng giám đốc Mặc! Dù quan hệ giữa tôi và anh ta có thế nào đi nữa nhưng nếu như ngài có mặt ở đấy, tôi vẫn sẽ duy trì nó về mức thấp nhất.Tuyệt đối sẽ không để ngài cảm thấy khó chịu đâu!”

Bây giờ, vẻ mặt của Mặc Tu Nhân đã đen như đáy nồi rồi: “Ai nói với em mấy cái này vậy?”

“Vậy ý ngài là sao?”

Bạch Cẩm Sương nhíu mày lại.

Cô có hơi không hiếu nối suy nghĩ của Mặc Tu Nhân rồi.

Mặc Tu Nhân cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại.

Anh không muốn so đo mấy chuyện này với người phụ nữ đó: “Tốt nhất là em nên giữ khoảng cách với tên đó đi.Đừng đợi đến lúc em bị người ta bắt được điểm yếu.Bọn họ sẽ nói em và Vân Thành Nam trước kia có quen biết nhau.Vậy nên, hai người đã hợp tác với nhau đổ tội cho Bạch Linh Lan.Em hiểu không vậy?”

Bạch Cẩm Sương ngạc nhiên, hiểu chuyện chỉ trong một giây.

Quả thật lúc trước cô không nghĩ tới khả năng này.

Nhưng mà, dựa theo trí tưởng tượng phong phú của đám phóng viên, nhà báo kia thì có việc vẫn có khả năng xảy ra được.

Cô ngay lập tức gật đầu: “Ngài cứ yên tâm, tổng giám đốc Mặc.

Tôi nhất định sẽ có chừng mực lại, không để cho người khác bắt được điểm yếu của mình đâu!”

Mặc Tu Nhân nổi giận, gặp đèn đỏ anh thẳng lại, quay qua nhìn Bạch Cẩm Sương.

Giọng nói của anh đang rất không vui: “Em có thể đừng có ngài ngài ngài nữa được không? Tôi nghe thấy khó chịu lắm đó!”

Trong vài giây ngắn ngủi, Bạch Cẩm Sương có hơi sợ sệt, mấp máy môi: “Được, tôi sẽ sửa lại!”

Mặc Tu Nhân chưa bao giờ ngờ được lời nói của một người sẽ làm cho người khác bực bội tới vậy.

Rõ ràng mỗi câu cô nói đều rất kính cẩn, thậm chí còn có chút vâng lời.

Nhưng mà, mấy lời nói đó lại khiến anh cảm thấy vô cùng mất hứng! Nghĩ đi nghĩ lại, cũng do anh đế cho Bạch Cẩm Sương tạo khoảng cách với mình.

Ham muốn những thứ không thuộc về mình.

Mà ngay cả mấy lời mảng chửi người khác anh đều không nói được.

Bạch Cẩm Sương thấy anh đang trầm mặt, không nhịn được mà hỏi một câu: “tổng giám đốc Mặc à, anh kiếm tôi là vì muốn nói chuyện này à?”

Mặc Tu Nhân ‘ừ’ một tiếng.

Bạch Cẩm Sương gật đầu nhẹ một cái: “Cảm ơn ngài đã nhắc nhở tôi.

Nếu như ngài không nói cho tôi biết, tôi cũng không thể nào nghĩ đến vậy được đâu!”

Mặc Tu Nhân cau mày lại nhìn cô.

Bạch Cẩm Sương vội vàng mở miệng sửa chữa: “Xin lỗi anh, tôi nói theo thói quen.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT