Lọc Truyện

Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bạch Cẩm Sương kiên quyết từ chối: “tổng giám đốc Mặc, thật sự không cần đâu.

Lâm Thanh Tuấn là tiền bối của Lâm Kim Thư và tôi.

Anh ta không biết Lâm Kim Thư đang ở bệnh viện nào nên tôi đã hứa là sẽ đưa anh ta đi.”

Mặc Tu Nhân bị từ chối hoàn toàn nên bây giờ khuôn mặt có chút khó coi.

Anh làm sao có thế không biết Bạch Cẩm Sương không muốn ngồi xe của mình chứ, nếu cô muốn ngồi xe của anh thì chỉ cần đưa cho Lâm Thanh Tuấn tên bệnh viện và số phòng là được rồi.

Rốt cuộc, cô chỉ là không muốn ngồi trên xe của anh mà thôi.

Khi Mặc Tu Nhân đánh bại Bạch Cẩm Sương trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ đến tình hình hiện tại.

Anh chỉ bảo Bạch Cẩm Sương đừng suy nghĩ nhiều, nhưng anh không muốn cô trốn mình như vậy, Mặc Tu Nhân cảm thấy vô cùng khó chịu.

Anh lạnh lùng liếc nhìn Bạch Cẩm Sương rồi khịt mũi nói: “Sao cũng được.”

Nói xong anh trực tiếp nâng cửa số xe lên và phóng đi.

Bạch Cẩm Sương hít vào hai ngụm khói xe nên cảm thấy vô cùng khó chịu, cô nhịn không được ho khan vài tiếng.

Lâm Thanh Tuấn liếc nhìn Bạch Cẩm Sương rồi nói: “Nếu như em trực tiếp cự tuyệt Mặc Tu Nhân thì chắc chắn anh ấy sẽ tức giận.”

Bạch Cẩm Sương lắc đầu, sau đó ngồi vào ghế lái phụ của Lâm Thanh Tuấn và nói: “Anh suy nghĩ quá lên rồi, nếu là như vậy thì em phải làm sao mới có thể vừa ý anh ấy”

Bạch Cẩm Sương không nói nữa, cô cảm thấy Mặc Tu Nhân làm như vậy thì nên xem lại chỉnh mình mới đúng.

Nếu cô lên xe của anh, cô nhất định sẽ lại bị đánh bại một lần nữa, da mặt cô không dày đến rồi đấy.

Khi Bạch Cẩm Sương và Lâm Thanh Tuấn đến bệnh viện thì Mặc Tu Nhân cũng vừa xuống xe, anh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Lâm Thanh Tuấn nhưng không hề quan tâm mà đi thẳng một mạch về phía khoa nội trú.

Lâm Thanh Tuấn hơi kinh ngạc nói: “tổng giám đốc Mặc cũng tới bệnh viện sao?”

Anh ta cứ nghĩ rằng Mặc Tu Nhân nói đưa Bạch Cẩm Sương đến bệnh viện chỉ là đang viện lí do mà thôi.

Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Bạn anh ấy cũng nằm viện, ở ngay bên cạnh phòng của Lâm Kim Thư”

Lâm Thanh Tuấn nghe đến đây thì cũng hiếu phần nào.

Hai người họ lên lầu và đẩy cửa phòng bệnh Lâm Kim Thư đi vào.

Trước mặt Lâm Kim Thư có một chiếc laptop, cánh tay phẫu thuật của cô ấy cũng đi chuyển một cách rất nặng nề, lông mày của Bạch Cẩm Sương giật giật, đến lúc này rồi mà cô ấy vẫn không quên làm việc.

Hoạt động của Lâm Kim Thư vô cùng khó khăn, cô ấy chưa kịp nhận ra sự khác thường thì đã nghe thấy Bạch Cẩm Sương ho nhẹ.

Lâm Kim Thư nhìn lên thì thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.

Cô lập tức bật dậy khỏi giường vì ngạc nhiên.

Lâm Thanh Tuấn nhìn thấy dáng vẻ ngồi dậy trong cơn bệnh của cô ấy thì vô cùng sửng sốt.

Tuy nhiên, điều này vẫn chưa kết thúc, khi Lâm Kim Thư đứng bật dậy thì laptop của cô ấy trực tiếp từ trong chăn rơi xuống đất, cánh tay cũng bị tác động khiến cô ấy đau đớn hít một hơi.

Cô ấy nhìn thấy chiếc laptop của mình rơi dưới đất thì trực tiếp kêu to: “Con trai.”

Khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương co giật hai lần, Lâm Kim Thư thất thố như vậy trước mặt Lâm Thanh Tuấn, Bạch Cẩm Sương cảm thấy lát nữa cô ấy nghĩ lại nhất định sẽ vô cùng xấu hổ.

Một ý cười xẹt qua mắt của Lâm Thanh Tuấn, anh ta liếc nhìn Bạch Cẩm Sương rồi nói: “Đứa con trai mà cô ấy nói là chiếc máy tính kia sao?”

Bạch Cẩm Sương không khỏi bật cười: “Đúng vậy, em cũng quen rồi”

Lâm Thanh Tuấn cười nói: “Trước kia anh cũng không biết cô ấy có thói quen này.”

Lâm Kim Thư mặt đỏ bừng, khó chịu trừng mắt nhìn Bạch Cẩm Sương, Lâm Thanh Tuấn tới đây sao Bạch Cẩm Sương không thông báo cho cô trước.

Lần này thật sự vô cùng xấu hổ, Lâm Kim Thư đờ đẫn ngồi xuống như quả cà tím héo úa, cô ấy không khỏi lén lút liếc nhìn Lâm Thanh Tuấn.

Bạch Cẩm Sương bước tới, giúp cô ấy nhặt chiếc laptop lên rồi cười nói: ”

Cậu đừng có lén lút nhìn nữa, anh ấy tới đây để thăm cậu.”

Lâm Kim Thư càng đỏ mặt hơn, cô ấy nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương rồi nói: “Cậu đừng có mà nói linh tinh.”

Lâm Thanh Tuấn không quan tâm đến cuộc nói chuyện của hai người họ mà trực tiếp đi tới ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, anh ta nhìn Lâm Kim Thư rồi hỏi: ”

Sao em lại ra nông nỗi này?”

Lâm Kim Thư đỏ mặt nói: “Em vừa nghĩ vừa đi xuống lầu nên không chủ ý trượt chân ngã”

Bạch Cẩm Sương cười và nhìn cô ấy, nhưng cô không có ý định vạch trần lời nói dối của Lâm Kim Thư.

Lâm Thanh Tuấn gật đầu: “Vậy lần sau em xuống lầu thì cẩn thận một chút”

Bạch Cẩm Sương đặt máy tính sang một bên, Lâm Kim Thư cũng thỉnh thoảng nhìn vào máy tính.

Dù sao thì Lâm Thanh Tuấn và bọn họ cũng quen nhau được sáu năm, ngoài ba năm xa cách thì anh ta vẫn luôn có mối quan hệ tốt đẹp với Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư.

Lâm Thanh Tuấn biết rất rõ những hành động nhỏ nhặt của Lâm Kim Thư, anh ta cười tủm tỉm nói: ”

Cẩm Sương, em mau đưa con trai cho cô ấy xem qua đi, đừng để cô ấy lo lắng”

Mặt Lâm Kim Thư đột nhiên đỏ lên, giọng nói có chút phiền muội: “Tiền bối”

Lâm Thanh Tuấn cười nhẹ: ”

Không phải vậy sao? Chắc lúc nãy anh nghe nhầm rồi”

Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Lâm Kim Thư xấu hổ thì liền giải vây: “Tiền bối, anh đừng trêu chọc cô ấy nữa, cô ấy trông lạnh lùng như vậy thôi nhưng lại rất hay xấu hố”

Lâm Thanh Tuấn gật đầu nói: ”

Đúng là như vậy thật, anh nhớ không nhầm thì mọi người thường bảo cô ấy lạnh lùng, nhưng anh lại không thấy điều ấy, lần nào anh nói gì thì cô ấy cũng rất dễ xấu hổ.

Nếu không phải là chơi với nhau từ lâu thì anh còn nghĩ cô ấy thích anh rồi.”

Lâm Kim Thư đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn anh ta.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT