Lọc Truyện

Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Sở Tuấn Thịnh vừa định vào thang máy thì thấy khuôn mặt thanh Tú của Bạch Cẩm Sương. Khóe miệng anh ta nhếch lên, anh ta trực tiếp chặn trước mặt Bạch Cẩm Sương rồi nói: “Ôi, đây không phải Cẩm Sương sao?” Khi Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một chiếc kim cương màu tím trên tai trái của Sở Tuấn Thịnh, nó ánh lên ánh sáng kiêu ngạo giống hệt như chủ của nó vậy.

Lần này không phải ở quán bar, Bạch Cẩm Sương cũng đã biết được thân phận của đối phương nên cũng không còn sợ anh ta như trước. Cô cau mày nhìn Sở Tuấn Thịnh lãnh đạm nói: “Anh đang làm gì vậy?” Sở Tuấn Thịnh cong cong môi, lộ ra vẻ bất cần: “Dù sao thì chúng ta cũng có chút quen biết, chào hỏi cũng “ Bạch Cẩm Sương chán ghét: “Tôi không có gì để nói với anh, anh mau tránh ra, tôi còn có chuyện khác.”

Sở Tuấn Thịnh ánh mắt lóe lên, anh ta nghĩ đến chuyện hai ngày trước Mặc Tu Nhân đã đưa Bạch Cẩm Sương đến trước mặt anh ta trong quán bar.

Anh ta nghịch ngợm nắm lấy cánh tay Bạch Cẩm Sương rồi nói: “Đi, tôi đưa em đi gặp một người.”

Bạch Cẩm Sương cố gắng thoát ra nhưng cả hai lần đều không thể thoát ra được, cô bị Sở Tuấn Thịnh trực tiếp kéo đi về phía trên cùng của tòa nhà.

Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng từ bỏ việc đấu tranh, cô muốn xem xem giữa thanh thiên bạch nhật như thế này thì Sở Tuấn Thịnh có thể làm ra việc gì. Cánh cửa trên sân thượng của tòa nhà đang mở toang, anh ta không biết là ai đã mở nó. Nhưng khi Sở Tuấn Thịnh đi đến phòng bệnh của Cảnh Hạo Đông thì anh ta nghe nói rằng Mặc Tu Nhân đã đi nghe điện thoại. Anh không cần phải suy nghĩ cũng biết Mặc Tu Nhân đang ở đây.

Sở Tuấn Thịnh muốn đưa Bạch Cẩm Sương đi gặp Mặc Tu Nhân để phô trương thanh thế nhưng không ngờ khi họ đi lên lầu thì lại nghe thấy giọng một người phụ nữ vọng ra: “Tu Nhân, anh đây rôi.”

Trong mắt Sở Tuấn Thịnh lóe lên một tia hứng thú, ngay khi Bạch Cẩm Sương định cất tiếng thì anh ta lại che miệng không cho cô nói rồi kéo cô nấp vào một bên nóc tòa nhà, tình cờ là chỗ này Mặc Tu Nhân sẽ không nhìn thấy anh ta.

Bạch Cẩm Sương không nói nên lời, cô thật sự không có sở thích nghe trộm.

Nhưng Sở Tuấn Thịnh vẫn cố chấp kéo cánh tay không cho cô đi, Bạch Cẩm Sương chỉ có thể dựa vào một bên tường với vẻ mặt bất cần đời.

Giọng nói lạnh lùng của Mặc Tu Nhân truyền đến: “Cô ở đây làm gì?” “Em biết anh ra ngoài nghe điện thoại, cho nên liên đoán được anh đang ở đây.

Vừa rồi Sở Tuấn Thịnh đến phòng bệnh của anh Hạo Đông, anh ta đã gây ra một đống phiền phức.”

Mặc Tu Nhân nhàn nhạt nói: “Vậy sao, có liên quan gì đến tôi không?” Sở Tuấn Thịnh thực sự rất tò mò, anh ta liên lén lút đi ra ngoài nhìn hai người bọn họ. Anh ta nhìn thấy Mặc Tu Nhân và Cảnh Như Yến đang quay lưng lại với mình thì Sở Tuấn Thịnh đã quay lại nói nhỏ Bạch Cẩm Sương: “Chúng ta có thể nhìn lén bởi vì bọn họ đang quay lưng lại với chúng ta.”

Bạch Cẩm Sương không có hứng thú với việc nhìn lén của anh ta.

Kết quả là Sở Tuấn Thịnh phải dùng sức kéo cô ra để cùng nhìn với mình. Bạch Cẩm Sương thực sự không muốn Mặc Tu Nhân phát hiện mình ở đây nên chỉ có thể đi theo Sở Tuấn Thịnh.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy tờ giấy bọc kẹo dưới chân của Mặc Tu Nhân thì cô không khỏi giật giật khóe miệng.

Cô biết Mặc Tu Nhân không hút thuốc, có lẽ anh đã bỏ thuốc nhưng thỉnh thoảng vẫn thích ăn kẹo bạc hà.

Tuy nhiên, cô cho rằng những người đàn ông khác khi bực bội thì sẽ hút thuốc, cô thực sự vui mừng khi thấy ở dưới chân Mặc Tu Nhân là vỏ kẹo bạc hà chứ không phải là tàn thuốc.

Cảnh Như Yến cảm thấy Mặc Tu Nhân không hề quan tâm đến mình.

Cô ta nhìn thẳng vào mặt của Mặc Tu Nhân rồi lấy hết can đảm liều mạng nói: “Tu Nhân, em thích anh từ rất lâu rồi” Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi nói: “Nếu cô muốn nói đến chuyện này thì cô có thể đi ngay bây giờ.” Cảnh Như Yến không chịu có ý định từ bỏ, cô ta có chút gấp gáp nói: “Tống Chí Nam bây giờ đã đi rồi, anh vẫn đợi cô ấy sao?” Cảnh Như Yến nói rất vội vàng nên Bạch Cẩm Sương không nghe rõ tên, cô chỉ mang máng nghe thấy hình như là Tống gì đó. Nhưng mà không đợi cô suy nghĩ xong thì giọng nói lãnh đạm của Mặc Tu Nhân đã truyền đến: “Chuyện này quan gì đến cô sao? Cảnh Như Yến, mọi chuyện nên dừng lại ở đây thôi, cô đừng đi quá xa.”

Cảnh Như Yến không ngờ rằng cô ta đã lấy hết can đảm để nói ra nhưng chỉ nhận lại một câu trả lời không mấy thiện cảm cùng với lời cảnh cáo này. Cô ta rất không cam lòng nói: “Em không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần có thể ở cùng anh là được” “Không cần” Giọng nói lạnh lùng của Mặc Tu Nhân vang lên. Cảnh Như Yến hai mắt đỏ lên: “Tại sao lại không cần em, chẳng lẽ anh thực sự thích Bạch Cẩm Sương sao?” Sau khi xong, cô ta lại không ngừng lẩm bẩm: “Đúng rồi, anh che chở cho cô ta như vậy nhất định là anh có ý với cô ta” Cảnh Như Yến không kìm được tức giận hét lên: “Bạch Cẩm Sương làm được gì thì em cũng làm được điều ấy, em sẽ không hề thua kém gì cô ta” Cô đã thích Mặc Tu Nhân rất nhiều năm rồi, bây giờ Tông Chí Nam đã đi ra nước ngoài cô ta không thể bị một Bạch Cẩm Sương chen ngang được.

Bạch Cẩm Sương ngẩn người ra, cô không ngờ mình cũng bị lôi vào cuộc nói chuyện này. Sở Tuấn Thịnh bên cạnh nhìn Bạch Cẩm Sương không khỏi hả hê nhếch môi cười.

Bạch Cẩm Sương thấy vậy thì đảo mắt im lặng. Bên kia, Mặc Tu Nhân liếc nhìn Cảnh Như Yến nói không nên lời, trong lòng anh thầm nghĩ Bạch Cẩm Sương có thể giúp cho anh không mất ngủ, hơn nữa tài năng thiết kế của cô ấy cũng rất tốt, Cảnh Như Yến lấy gì để so sánh với cô ấy chứ?

Tuy nhiên, anh vẫn lạnh lùng nói: “Cô với cô ấy rất khác nhau.”

Vì nể mặt của Cảnh Hạo Đông mà anh cũng không muốn làm Cảnh Như Yến khó xử.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT