Lọc Truyện

Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Sắc mặt Mặc Tu Nhân càng trở nên khó coi hơn, anh chỉ cảm thấy trong lòng mình như đang có một đống lửa, bứt rứt, ngột ngạt, cho tới bây giờ chưa từng có ai làm cho anh phải mất bình tĩnh như vậy.

Có lời gì đi nữa đều đã do Bạch Cẩm Sương nói cả rồi, làm cho anh giống như là đang hung hăng quấy phá, mà cảm giác như vậy, quả thực tôi tệ kinh khủng! Lời của anh ẩn chứa vẻ ưu tư buồn rầu: “Tùy cô!”

Bạch Cẩm Sương nhìn anh: “Sếp Mặc, xin hỏi anh còn có việc gì nữa không? Nếu không tôi lên lâu nghỉ ngơi đây!”

Ánh mắt Mặc Tu Nhân rất bình tĩnh, nói: “Cô muốn ngủ ở chỗ nào, tôi cũng sẽ không có ý kiến. Chỉ có điêu, không biết cô có quên mất thỏa thuận của chúng ta lúc đi đăng ký kết hôn không!”

Sắc mặt Bạch Cẩm Sương thay đổi, cô nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân, giọng nói cứng nhắc: “Nếu như sếp Mặc muốn tôi thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng, có thể gọi tôi đến phòng ngủ chính, hoặc là anh tự tới phòng khách!” Trong lòng Mặc Tu Nhân cười nhạt, hẳn là cô muốn ngay cả chuyện thế này cũng tính vào việc công luôn.

Giọng nói của anh lạnh lẽo đến nỗi khiến người ta sợ hãi: “Lời này là cô nói đó!” Bạch Cẩm Sương không kiêu ngạo không tự tỉ nhìn anh: “Là do tôi nói Mặc Tu Nhân vô cùng tức giận, thẳng thừng lạnh lùng hừ một tiếng, quay người đi lên lầu.

Ánh mắt Bạch Cẩm Sương như có gì đó lóe lên, đứng nguyên tại chỗ im lặng mấy giây, sau đó cũng đi lên lâu.

Sau khi Bạch Cẩm Sương lên lầu, phát hiện Mặc Tu Nhân đã vào trong phòng tắm rồi.

Cô nhanh chóng dọn dẹp sắp xếp đồ đạc của mình một chút, rồi mang sang phòng khách. Mặc Tu Nhân vừa tắm rửa xong ra, liên phát hiện, đồ đạc của Bạch Cẩm Sương đã không ở đây nữa. Tạp chí sách báo trên tủ đầu giường, quần áo trong tủ treo quần áo, tất cả đều không cánh mà bay.

Sắc mặt Mặc Tu Nhân khó coi kinh khủng, anh đâu có ngờ tới, người phụ nữ này lại quyết tâm chống đổi mình đến cùng! Vừa nãy, lúc anh đang tắm rửa, anh còn tự nói với mình.

Anh chỉ có lòng ham muốn chiếm làm của riêng đối với Bạch Cẩm Sương, anh biết tính tình của mình từ trước đến nay ngang ngược tự phụ, Bạch Cẩm Sương đã đăng ký kết hôn với anh, đương nhiên anh liền tính Bạch Cẩm Sương vào trong vùng sở hữu của mình, lại còn có thêm mấy phần ham muốn khống chế cô.

Những cũng chỉ có vẻn vẹn bấy nhiêu, không có gì hơn nữa. Đương nhiên, anh cũng quả thực cần phải khống chế thái độ của mình đối với Bạch Cẩm Sương một chút.

Chẳng qua chỉ là nhất thời tự nổi hứng lên mà lấy làm vợ thôi, dù sao cũng chỉ có thời hạn một năm làm vợ chồng, không được phép để xảy ra sai lệch với dự tính ban đầu. Lúc này, anh đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình, nhưng lại không ngờ, vừa ra khỏi nhà tắm, đã bị Bạch Cẩm Sương chọc giận lần nữa. Anh mang theo sắc mặt sa sâm đi tới phòng khách.

Cửa phòng khách khóa trái, Mặc Tu Nhân lạnh lùng ra mặt, giơ tay gõ cửa. Qua một hồi lâu sau, Bạch Cẩm Sương mới ra mở cửa.

Trên người cô đang khoác áo choàng tắm, nước trên tóc còn đang chảy xuống, xem ra, ngay trước khi mở cửa, cô còn đang tắm rửa.

Ánh mắt Mặc Tu Nhân vừa nặng nề vừa u ám, cô đang coi anh là người đàn ông nghiêm túc, giỏi kiềm chế, vẫn cảm thấy cô có làm gì đi nữa, cũng không có chuyện gì xảy ra, Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân không nói lời nào, không nhịn được đưa tay xoa xoa mấy giọt nước đang chảy xuống từ trên mặt: “Sếp Mặc, anh gõ cửa có chuyện gì không?”

Mặc Tu Nhân nhìn thấy cô dùng thái độ như vậy, trong lòng rất khó chịu: “Tôi nói với cô rồi, ở nhà thì đừng gọi tôi là sếp Mặc, tôi không muốn đã về nhà rồi, còn có cảm giác như đang đi làm!” Bạch Cẩm Sương giật mình, túm lại áo choàng tắm của mình thật chặt: “Vậy anh Mặc, anh có chuyện gì không?” Mặc Tu Nhân thẳng thừng đưa tay, mở toang cửa ra: “Tôi đi lấy đồ của mình!” Bạch Cẩm Sương sững sờ, trong nháy mắt cô rõ ràng còn ngửi được mùi hương bạc hà nhàn nhạt từ cơ thể Mặc Tu Nhân.

Cô lập tức hiểu được, hẳn là anh đã nhận ra chuyện cô mang đi hết những thứ thuộc về cô ở phòng ngủ chính đi, cho nên mới tới đây lấy. Cô gật đầu, đứng tránh sang một bên, yên lặng chờ Mặc Tu Nhân lấy đồ đi. Dáng vẻ như hoa sen mới nở này của Bạch Cẩm Sương, không hiểu sao lại khiến cho hơi thở của Mặc Tu Nhân hơi nóng lên. Anh có phần mất tự nhiên dời ánh mắt đi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Đồ đạc của anh cũng không có gì nhiều, một quyển sách thêm hai bộ quần áo.

Sau khi anh lấy xong đồ đạc, trông thấy Bạch Cẩm Sương đứng đó với vẻ mặt lạnh nhạt. Tâm trạng của Mặc Tu Nhân, không hiểu sao lại có phần muốn bùng nổ. Thậm chí anh còn không biết, phải làm như thế nào mới có thể giải tỏa ra được loại cảm xúc uất ức lại bực bội này. Anh biết, dáng vẻ này của Bạch Cẩm Sương, chắc chắn là bởi vì cuộc nói chuyện dưới lầu lúc nãy.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT