Mấy ngày gần đây, công nhân viên chức của Kim Sở như chìm đắm trong làn gió xuân tươi mát, giám đốc các phòng ban cũng nghi ngờ có phải sếp lớn nhà mình đã ký được một hạng mục hợp tác siêu lớn hay không, đã vài ngày chưa phê bình ai, ngay cả số liệu viết sai cũng chỉ bị sếp nói hai câu rồi thôi, những ngày tốt đẹp như vậy khiến họ thấp thỏm bất an, thậm chí còn có người nghi ngờ sếp lớn bị trúng tà.
Chỉ có Trần Húc là vẫn giữ vẻ mặt bình thường xử lý công việc, ông sếp như thép khối đá tảng nhà mình đã mềm thành nước trong tay Tô Nhạc rồi, tâm trạng tốt cũng đúng thôi. Chỉ là, hạng mục hợp tác giữa Bách Sinh và Kim Sở đã sắp hoàn thành, không biết khi Tô Nhạc đã trở về Bách Sinh, thái độ của sếp có còn như gió xuân ấm áp nữa hay không?
Một số nhân viên của Kim Sở đều đoán quan hệ của Tô Nhạc và sếp lớn nhà mình không bình thường, làm cùng nhau một thời gian, bọn họ bắt đầu cảm thấy sếp nhà mình thật tinh mắt, cô Tô này rất biết cách cư xử, hơn nữa, trong công việc không bao giờ dựa vào quan hệ với sếp, nếu sai nhất định sẽ sửa, nếu cảm thấy ý kiến của đối phương có lý nhất định sẽ dùng. Tô Nhạc cũng không giống như loại phụ nữ thích dựa vào đại gia, thích mặc quần áo đẹp, mà là hoàn cảnh nào thì ăn mặc phù hợp với hoàn cảnh đó, phong cách làm việc này khiến cho những cô gái vốn không thích cô cũng phải nể phục vài phần.
Một cô gái khiến một chàng trai thích không khó, khó nhất chính là khiến những cô gái cùng độ tuổi cũng thích mình. Tính cách và phong cách xử sự của Tô Nhạc đã khiến những nhân viên của Kim Sở nhận định cô là người thích hợp nhất với chức vị nữ chủ nhân của Kim Sở.
“Quả nhiên là sửa theo ý kiến của chị Lưu sẽ tốt hơn nhiều.” Tô Nhạc vui vẻ nhìn phương án mới, không chút che dấu thái độ chăm chỉ học tập những người đi trước, không có vẻ không hiểu còn giả vờ như đã hiểu, khiến bọn họ vô cùng thoải mái.
“Tiểu Tô Tô, sếp tới đón người kìa, đi mau đi, bọn tớ đang chuẩn bị ăn đồ ăn vặt, sếp ở đây, bọn tớ ngại lắm ấy.” Một nữ nhân viên cười cười trêu chọc Tô Nhạc, còn dùng ngón tay chỉ ra cửa.
Tô Nhạc nhìn ra ngoài cửa, Ngụy Sở đã đứng đó, nhưng không đi vào, hiển nhiên là không muốn quấy rầy công việc của nhân viên trong phòng. Tô Nhạc ra dấu bảo Ngụy Sở chờ một lát, sau đó tiếp tục vùi đầu bàn với mấy người khác về một số ý kiến của mình, lại sửa thêm vài chi tiết rồi mới đi ra ngoài.
Chờ hai người đi rồi, chị Lưu mới nói vẻ tiếc nuối: “Tô Nhạc này là một nhân tài, đáng tiếc lại không phải người của Kim Sở chúng ta.” Tuổi còn trẻ mà có năng lực làm việc như vậy đã là không tầm thường rồi.
“Sớm muộn gì cũng sẽ là thôi.” Nhân viên nữ vừa trêu chọc Tô Nhạc cười ha ha, lấy một hộp sữa trong ngăn kéo ra uống một ngụm: “Sau này cô ấy sẽ thành bà chủ của chúng ta, vậy chẳng phải sẽ là người của Kim Sở hay sao?”
Những người khác cũng bật cười, chị Lưu nhìn ra ngoài cửa, trong lòng có chút lo lắng, chị thật sự thích Tô Nhạc, nhưng đàn ông có tiền, hiện giờ tốt, không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ tốt, nếu sếp phụ lòng Tô Nhạc, một cô gái phóng khoáng như vậy không biết sẽ biến thành người thế nào.
Sau khi ăn cơm cùng Ngụy Sở, Tô Nhạc trở về nhà trọ của mình, sau đó lại nhận được điện thoại của bạn tốt Trần Nguyệt, hẹn cô cuối tuần cùng đi dạo phố.
“Được.” Tô Nhạc kẹp điện thoại vào vai, hai tay đánh chữ: “Tớ tới nhà cậu à?”
“Được, không có vấn đề gì, tớ ngắt máy đây, còn phải đuổi kịp bản thảo nữa.” Những ngày vừa đi làm vừa viết bản thảo thật sự không quá thoải mái, cô phải dùng một nửa thời gian nghỉ ngơi để viết tiểu thuyết, đôi khi bận rộn đến nửa đêm, uống cà phê đắng ngắt cũng phải viết được hai nghìn chữ. Trong mắt những người khác, người viết tiểu thuyết chỉ ngồi trong căn phòng tối tăm, một mình viết bản thảo, gõ chữ. Thực ra, rất nhiều tác giả có công việc, tiền lương mấy vạn, thậm chí hơn mười vạn cũng có, tiền lương hai nghìn cũng có, bọn họ chỉ vì yêu thích nên mới yên lặng ngồi ở nhà viết tiểu thuyết trong khi người khác ra ngoài chơi vui vẻ. Nhưng cũng may phần lớn độc giả đều là những người đáng yêu, thỉnh thoảng có một hai người chê bai, Tô Nhạc cũng không quá để ý, dù sao những thứ Tô Nhạc viết không phải những quyển tiểu thuyết ngập trong màu hồng, có người thích có người ghét cũng là chuyện bình thường.
Đăng một chương mới xong, Tô Nhạc cầm lên một quả táo đã rửa sạch, vừa gặm vừa nhàn nhã đi dạo diễn đàn, sau đó… chờ tin nhắn của Ngụy Sở.
Phần lớn là những lời vô bổ, nhưng mỗi tối, Ngụy Sở lại không biết mệt với hành vi ngốc nghếch này, Tô Nhạc cảm thấy cô đang quen với một Ngụy Sở hoàn toàn mới, người này trong mắt cô chính là một người đàn ông bình thường, những thứ thần bí hay tỏa sáng đều không còn, khiến cho tình cảm của cô đối với Ngụy Sở tăng lên không ít.
“Em phải đi ngủ rồi, ngủ ngon nhé.” Tô Nhạc tắm rửa xong, thay quần áo, chúc Ngụy Sở ngủ ngon rồi mới đi ngủ.
Ngụy Sở ngồi ở đầu giường, nhìn tin nhắn trên điện thoại, gương mặt lộ ra một nụ cười. Trên đầu gối anh đặt một chiếc máy tích, trong đó có một câu nói: “Tiến hành theo chất lượng, để người bạn thích dần dần quen với sự tồn tại của bạn.”
Anh sờ sờ cằm, trang web này hình như cần người đầu tư, ý đồ hợp tác này có thể suy nghĩ!
Thứ sáu, Ngụy Sở lái xe đưa Tô Nhạc tới dưới nhà Trần Nguyệt, nói một đống lời chú ý an toàn, còn nói nếu mua quá nhiều thì gọi anh tới cầm giúp rồi mới không cam lòng lái xe đi.
“Nhạc Nhạc bé nhỏ, chủ nhân cái xe đắt tiền vừa mới đưa cậu tới là ai vậy?” Đúng lúc Trần Nguyệt xuống lầu, kịp nhìn thấy chiếc xe màu đen vừa mới rời đi, nhất thời hứng thú nhìn Tô Nhạc.
“À, bạn trai thử việc của tớ.” Tô Nhạc không che giấu, việc này cũng không cần giấu giếm với bạn tốt: “Cậu tìm chút thời gian, tớ bảo anh ấy mời cơm.”
“Sao, hào phóng như vậy cơ à, là ai vậy?” Trần Nguyệt vừa nghe đã thấy hứng thú, Tô Nhạc đã tìm được bạn trai mới, tuy có thêm hai chữ thử việc, cô cũng tự động bỏ quên.
“Cậu cũng quen.” Tô Nhạc cười, đi cùng Trần Nguyệt tới bãi đỗ xe, khi Trần Nguyệt đang mở cửa xe mới mở miệng nói: “Anh ấy là đàn anh trên chúng ta hai khóa, Ngụy Sở.”
“Cái gì!” Trần Nguyệt sập cửa xe rầm một cái, kinh ngạc nhìn Tô Nhạc: “Cậu thật sự túm được Ngụy đại thần đấy à.”
“Sai, là cuối cùng anh ấy cũng làm tớ cảm động, chú ý cách dùng từ của cậu, Trần thái hậu.” Tô Nhạc giúp Trần Nguyệt mở cửa xe, sau đó ngồi vào ghế phụ: “Được rồi, đừng đờ người ra nữa, còn muốn đi dạo phố nữa không.”
“Tô Nhạc, con nhỏ trời đánh này, ra đường phải cẩn thận một chút, đừng để người ta hất nước sôi.” Trần Nguyệt ngồi vào ghế lái, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hất nước sôi còn hơn tạt a-xít, tớ rất thỏa mãn.” Tô Nhạc nhe răng cười, đối với người đàn ông như Ngụy Sở, cô cũng có chút rung động, tuy chưa đến mức yêu nhưng chậm rãi ở cạnh nhau, cô thật sự rất chờ đợi.
Trần Nguyệt thấy ánh mắt Tô Nhạc lấp lánh, trong lòng thoáng thả lỏng, dường như Tô Nhạc có cảm tình với Ngụy Sở, nếu Ngụy Sở có thể cho Tô Nhạc hạnh phúc thì không còn gì tốt hơn nữa. Chỉ cần có thể khiến Tô Nhạc hạnh phúc, người đàn ông kia có tiền hay không có tiền, đẹp trai hay không đẹp trai cũng chẳng có quan hệ gì. Cô cũng chỉ hy vọng bạn tốt sống vui vẻ mà thôi.
Hai người đi dạo phố một lúc lâu, từ cửa hàng quần áo tới cửa hàng giày, sau đó lại tới cửa hàng trang sức, rồi lại tới cửa hàng mỹ phẩm, Trần Nguyệt mua được túi to túi nhỏ, Tô Nhạc bị Trần Nguyệt ảnh hưởng, cũng mua không ít. Lúc này, hai người đang ngồi ở đại sảnh uống trà, nửa sống nửa chết.
“Tô Nhạc, sách mới của cậu đã ra chưa?” Trần Nguyệt uống một ngụm trà: “Tớ thấy có mấy tờ báo quảng cáo về sách mới của cậu.”
“Có lẽ là rồi.” Tô Nhạc gật đầu, nhớ tới mấy ngày trước biên tập từng nói về số lượng tiêu thụ sách của cô, cô chậm rãi cầm tách trà lên nói: “Những chuyện này đều là của nhà xuất bản, tớ cũng không để ý lắm.”
“Không phải tiểu thuyết của cậu sắp chuyển thành kịch bản phim sao?” Trần Nguyệt không hiểu rõ về chuyện xuất bản này, thấy Tô Nhạc không có ý kiến gì, cũng không hỏi nhiều, uống một ngụm trà rồi nói: “Trang Vệ còn tìm cậu không?”
Tô Nhạc thở dài: “Anh ta chỉ cảm thấy mất mát một chút thôi, người đàn ông này còn chưa lớn.”
Trần Nguyệt vô cùng tán thành: “Chính xác, tên phú nhị đại này bị nhà hắn làm hư rồi, nghĩ mọi việc đều theo ý thích của hắn, tất cả mọi thứ trên thế giới đều là của hắn.”
Tô Nhạc cúi đầu không nói gì, thời gian cô ở bên Trang Vệ không ngắn, Trang Vệ cũng đối với cô rất tốt, không biết đã thay đổi từ khi nào. Trái tim con người là thứ dễ thay đổi, không phải người ta nói “ánh trăng đại biểu lòng tôi” sao, ánh trăng chẳng phải cũng là thứ hay biến hóa đấy sao?
“Còn đang nghĩ đến cái tên vô liêm sỉ kia à?” Trần Nguyệt thấy Tô Nhạc tỏ vẻ như vậy, hơi giận: “Cũng chỉ là một tên phú nhị đại mà thôi, sao có thể so được với Ngụy đại thần trẻ tuổi, đầy hứa hẹn, phong thái bức người, nhã nhặn, biết lùi biết tiến.”
Tô Nhạc khinh thường liếc mắt một cái: “Ngụy đại thần trong cảm nhận của cậu đã tan biến trong lòng tớ rồi.”
“Đàn ông chỉ gỡ bỏ cái mặt nạ tinh anh trước mặt người mình thích thôi, cậu đừng quá đáng.” Trần Nguyệt lườm Tô Nhạc, xoay người lấy từ trong túi xách ra một chiếc vòng cổ, phía trên là một hình tượng phật bằng ngọc nho nhỏ, tuy không lớn nhưng chất liệu vô cùng tốt.
“Đây là khai quang ngọc phật tớ mua cho cậu, cầm lấy, miễn cho sau này lây một đống vận rủi lên người tớ.” Trần Nguyệt nhớ đến chuyện Tô Nhạc bị người khác sao chép đồ án, lại bị người ta đào góc tường, lập tức nhận định Tô Nhạc bị xui xẻo.
Biết Trần Nguyệt mạnh miệng nhưng mềm lòng, Tô Nhạc nhận lấy đeo lên cổ, cười nói cảm ơn, trong khi quay đầu lại thấy Trang Vệ và một cô gái trẻ đi vào, phía trước bọn họ còn có hai đôi nam nữ trung niên, hai người trong đó Tô Nhạc có biết, chính là bố mẹ Trang Vệ.
Trần Nguyệt cũng nhìn thấy cảnh này, quán trà này trang trí đẹp nhưng rất đắt, không nhiều khách, vì vậy Trần nguyệt dễ dàng nhận ra Trang Vệ. Nhìn thế này, có vẻ như đi xem mặt?
Trần Nguyệt nhìn về phía Tô Nhạc, vẻ mặt Tô Nhạc vẫn như bình thường, Trần Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa thở hết một hơi đã thấy Trang Vệ đi về phía này, còn bố mẹ Trang Vệ cũng đang nhìn lại đây.