Lọc Truyện

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 

Đã nói là tiểu sư đệ nhà nàng ta đa tài đa nghệ mà.  

 

“Sao thế?”  

 

“Tiếng động lớn từ đâu ra thế?”  

 

Các đệ tử ở xung quanh thi ngay kéo đến từng tốp một.  

 

Khi nhìn thấy cảnh đó thì liền ngây ra, sao lại máu me thế này.  

 

Đấy là Ngụy Trượng sao?  

 

Đấy là Cơ Ngân sao?  

 

Ngụy Trượng đã bị đập đến tàn phế rồi sao?  

 

Cơ Ngân đang nhân lúc người ta gặp nạn cướp của đấy sao?  

 

Trước sự chứng kiến của mọi người, Triệu Bân đã đứng dậy, trói chặt Ngụy Trượng lại.  

 

Sau đó hắn tìm một cái cây bị cong và treo tên này lên trên đó.  

 

Hắn đã nương tình rồi đấy nhé!  

 

Nếu không phải vì có Mục Thanh Hàn ở đó thì nhất định hắn đã “lột” sạch Ngụy Trượng rồi.  

 

Dù là thế này thì cũng đủ để Ngụy Trượng phải khó chịu rồi, không nằm mười ngày nửa tháng thì đừng mong xuống giường.  

 

“Bí Phủ nghiêm cấm ẩu đả, Cơ Ngân… Ngươi quá đáng lắm rồi!”  

 

Không biết tên nào lên tiếng hét lớn, giọng điệu đầy nghĩa khí.  

 

Đừng tưởng rằng giành được quán quân thì có thể phớt lờ đi quy tắc, vua mà phạm tội cũng xử như dân thường thôi.  

 

Rất nhanh sau đó, lại có một người nữa bị treo lên cái cây cong đầu.  

 

Lúc này, tất cả mọi người đều im lặng.  

 

Lúc này, những để tử còn muốn thể hiện mình đều đã từ bỏ ý định này hết.  

 

Theo cách nói của Triệu Bân, đối phó với những người lắm lời, thích khó dễ người khác thì dùng nắm đấm là nhanh nhất.  

 

Ở đó có quá nhiều đệ tử không chịu an phận, hai tên bị treo lên cây là để cảnh cáo những người còn lại.  

 

“Về nhà thôi!”  

 

Triệu Bân phủi tay, gọi Mục Thanh Hàn.  

 

Mục Thanh Hàn ho gượng, vội vã đi theo.  

 

Chuyện đó khiến nàng ta trông giống với một tiểu sư muội hơn, còn Cơ Ngân thì lại giống đại sư huynh.  

 

“E là sư phụ của hắn ta sẽ không bỏ qua đâu!”, Mục Thanh Hàn nói.  

 

“Là do hắn ra tay trước!”, Triệu Bân nhún nhẹ vai.  

 

Bất quá thì lại bị Vân Yên treo lên lần nữa thôi.  

 

Dù sao thì hắn sẽ không trả lại mấy bảo bối mà mình đã lấy đâu.  

 

Đó là đạo đức nghề nghiệp, một khi bảo bối đã vào túi hắn thì hắn sẽ không đưa cho ai hết.  

 

“Khiêm tốn chút đi!”, Mục Thanh Hàn cười gượng.  

 

“Hiểu rồi!”, Triệu Bân mỉm cười rồi cởi giày ra.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT