Nguyên Anh lại rống lên khiến cho lôi hải chấn động.
Triệu Bân gặp thiên lôi lần này liền né tránh.
Đến tận lúc này đại chiến mới kết thúc.
Nguyên Anh bước đi loạng choạng, mất một lúc lâu sau mới có thể đứng vững. Tóc tai hắn ta bù xù, thân thể hắn ta đẫm máu, một số chỗ còn có xương lộ cả ra ngoài, không biết là do bị thiên lôi đánh hay là do bị Cơ Ngân đánh, chỉ biết là bây giờ hắn ta đã không còn ra hình người nữa mà cực kì giống như một lệ quỷ lạnh lẽo đáng sợ.
"Không phải chứ!"
Triệu Bân lẩm bẩm, trong tay hắn đang cầm hơn mười mấy lá bùa, có bùa nhẹ thân mà cũng có bùa tốc hành, trước đó hắn nghĩ Nguyên Anh lơ lửng trên không trung chiến đấu được là do những bùa chú này, nhưng tất cả bùa chú đã bị hắn trộm mà Nguyên An vẫn đang lơ lửng trên không trung, rõ ràng là phải có huyền cơ khác.
Quan sát một chút thì hắn liền nhìn ra manh mối.
"Đúng là một đôi giày thần kỳ".
Triệu bân xoa xoa cằm nhìn chầm chầm vào đôi giày của Nguyên Anh, đôi giày đó có màu tím, bên trên có khắc cổ văn cùng chữ triện. Sở dĩ Nguyên Anh có thể lơ lửng trên không trung mà không rơi xuống chính là nhờ vào đôi giày này, mang nó vào thì liền có khả năng bước đi trên không trung, cho dù không có bùa nhẹ thân cùng bùa tốc hành thì cũng sẽ không bị rơi xuống.
“Thật thú vị”, hai mắt Triệu Bân lóe lên, hắn rất có hứng thú đối với đôi giày này.
Giết!
Nguyên Anh hết sức phẫn nộ, lại điều khiển lôi hải tập cuốn Triệu Bân. Sau đó hắn ta mở ra cấm pháp, tóc đen nhuộm đỏ, chỗ ấn đường còn hiện lên văn lộ. Chiến lược của hắn ta tăng mạnh, khí huyết cuồn cuộn, dị tượng quấn quanh thân lại càng hiển hiện rõ ràng, có thể nhìn thấy núi lớn sông dài, khí thế vô song.
Triệu Bân không nói lời nào, hắn thu lại kiếm Long Uyên rồi xắn tay áo, áp sát công phạt.
Cảnh tượng tiếp theo có chút khó coi.
Đại chiến diễn ra rất hấp dẫn, vô cùng đẫm máu, nhưng trong lúc đang chiến đấu thì một điều kỳ dị đã xảy ra. Thắt lưng của Nguyên Anh, áo dài, quần dài,... tất cả đều lần lượt không cánh mà bay.
Hoặc là nói y phục của hắn ta đều đã bị kẻ khác trộm mất.
Đối thủ của hắn ta không chỉ đánh hắn ta mà còn lột sạch y phục của hắn ta.
Sau khi chiến đấu hơn mười hiệp, trên người Nguyên Anh chỉ còn lại một cái quần cộc.
Nói chính xác hơn thì hắn ta vẫn còn lại một cái quần cộc cùng với đôi giày màu tím vàng kia.
Đôi giày đó rất quỷ dị, Triệu công tử đã thử trộm nó mấy lần nhưng vẫn không thể nào lột ra được.
Xem ra trên đôi giày có cấm chế đặc thù để ngăn chuyện bị kẻ khác lột ra.
"Chuyện này cũng quá..."
Lão phu bấm tay tính toán, Nguyên Anh hiện giờ chắc chắn đang cảm thấy rất mát mẻ.
"Không thể phủ nhận dáng người của hắn ta cũng không tồi".
"Cơ Ngân đánh nhau với nữ nhân thì có lột y phục của người ta ra thế này không nhỉ?"
Trên tường thành biên quan Đại Hạ, những thanh âm thổn thức liên tục vang lên.
Hai mắt của ai cũng sáng rỡ.
Nữ tướng giống như Sở Lam thì không khỏi giật giật khóe miệng.
Đánh thì đánh, sao lại lột y phục của người ta ra?
Bất quá ngẫm lại thì cũng thấy bình thường. Cái tên đó vốn không biết liêm sỉ là gì, trước đây khi đấu với Sở Vô Sương hắn cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, suýt chút nữa đã đánh chết người ta, còn có thể trông cậy vào võ đức của hắn hay sao?
"Có hậu bối như vậy thì ta cũng cảm thấy rất an ủi".
Mấy lão già vuốt râu, ý vị thâm trường nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!