“Đại Hạ có ngươi mới đúng là ghê gớm”.
Nữ soái lầm bầm nói, cảm thấy vô cùng may mắn vì Đại Hạ có Cơ Ngân.
Nếu không, người bị sét đánh sẽ là họ.
Thiên kiếp bá đạo như thế, có thể tiêu diệt toàn bộ quân Xích Diễm.
Đến cả biên quan Đại Hạ cũng sẽ bị san thành bình địa.
Keng!
Thu hồi suy tư, cô ta vung sát kiếm, chỉ về quân đội Đại Nguyên đã tan tác.
Giết!
Lệnh ban xuống, toàn bộ quân Xích Diễm Đại Hạ lao lên.
“Chạy hả? Chạy đi đâu?”
Ở phía trước, Triệu Bân xách theo Nguyên Anh, đội theo thiên kiếp trên đầu, chạy ngược chạy xuôi.
Cứ nơi nào đông người thì hắn lao tới đó, vừa đuổi theo vừa đánh.
Đây không phải chiến tranh.
Đây là trận đồ sát từ một phía.
Á…!
Lại lần nữa, phòng tuyến của quân đội Đại Nguyên vỡ nát.
Trên có thống soái, dưới có tiểu binh, ai nấy mất mạng hoặc tháo chạy.
Đến cả sấm sét dưới trời mưa họ còn không dám đưa đầu ra chịu trận, huống hồ là sấm sét của thiên kiếp.
Chỉ cần bắt gặp là tan thành tro bụi.
Đứng trước thiên uy, con người giống như bầy kiến bé nhỏ và yếu ớt.
Màu máu bao trùm khắp nơi.
Tiếng kêu la thảm thiết vang dội.
Ngoài kêu la gào thét, còn có tiếng mắng chửi và tiếng quát nạt giận dữ của quân Đại Nguyên. Họ mắng Cơ Ngân mà cũng mắng Nguyên Anh, chủ yếu là mắng Nguyên Anh. Hoàng đế đưa ngươi tới đây để thể hiện chứ không phải để ngươi ăn hại, trước đó không lâu quân đội mới gặp sấm sét, còn chưa thoát khỏi ám ảnh, ngươi lại tặng người ta thêm trận nữa.
Sao hả, chẳng lẽ chúng ta có bản mặt “gợi sét” lắm sao?
Không có bản lĩnh thì đừng gánh vác nhiệm vụ lớn.
Không đánh lại Cơ Ngân thì cứ ngoan ngoãn về nhà đi!
Có lẽ vì tiếng chửi mắng quá chói lọi khiến Nguyên Anh tỉnh dậy, hoặc có lẽ vì Triệu Bân làm hắn ta tỉnh.
Người độ kiếp vẫn còn đang bị sét đánh mà? Trong trạng thái mơ màng, nếu còn bị đánh sẽ chết mất.
Tên này không thể chết được.
Hắn chết thì thiên kiếp sẽ tan, lấy gì tiêu diệt quân Đại Nguyên nữa!
“Cơ Ngân…”
Nguyên Anh tóc tai tán loạn, hả họng gào thét, dường như đã biết chuyện gì đang xảy ra.