Lọc Truyện

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 Họ không phải bản tôn, không có khả năng chiến đấu đỉnh cao của hắn.  

 

Với đám người này thì một võ tu Chân Linh cũng có thể giải quyết gọn gàng.  

 

Huống hồ, người mới đến có cả cao thủ Chuẩn Thiên.  

 

Trong lối đi, gió lớn rít gào, mười mấy bóng áo đỏ hạ xuống.  

 

Triệu Bân cảm nhận không sai, đúng là cường giả của Huyết Y Môn.  

 

Người đi đầu là một cao thủ Chuẩn Thiên đúng chuẩn.  

 

Số còn lại, người yếu nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Địa Tạng tầng tám.  

 

“Hầm mộ to ghê”.  

 

Đám đông nhìn trái ngó phải, có trời mới biết ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này còn ẩn giấu một ngôi cổ mộ. Nhìn công trình to lớn này, chắc hẳn người được chôn không phải người thường, chưa biết chừng là vương tôn quý tộc, chẳng qua nhiều chỗ đã sập, hẳn là bị bọn trộm mộ càn quét, không còn tí gì.  

 

Không nghĩ gì nhiều, đoàn người men theo lối vào tiếp tục truy đuổi.  

 

Ở bên này, Triệu Bân để lại một phân thân thay thế, còn bản tôn đã trốn ra khỏi quân doanh.  

 

Nếu đã là người của Bạch gia thì hắn phải cứu, hắn cũng nợ ân tình rất lớn của Bạch gia.  

 

Hửm?  

 

Vừa ra khỏi rừng cây đã bắt gặp một bóng dáng yêu kiều.  

 

Chẳng phải ai khác, người này chính là nữ soái Xích Diễm, nhưng không mặc chiến bào mà mặc một bộ váy trắng muốt, đầu tóc vẫn còn ướt sũng, trên người dính bọt nước làm ướt cả áo quần, tôn lên vóc dáng  

 

Khỏi phải nói, cô ta vừa mới tắm xong.  

 

Khu vực phụ cận quân doanh có nhiều rừng cây, trong rừng cây có nhiều hồ nước.  

 

Triệu Bân đã biết điều này từ trước, nữ soái chạy đi tắm, hắn cũng không thấy bất ngờ.  

 

Tóm lại không thể tắm ở quân doanh được, bao nhiêu kẻ không đứng đắn, không nhìn trộm mới là lạ đấy.  

 

“Cơ Ngân?”  

 

Thấy Triệu Bân, nữ soái lập tức đờ ra, sao tên tiểu tử này lại chạy ra ngoài rồi?  

 

Còn nữa, tên này chạy ra kiểu gì thế?  

 

Mấy lão già kia không phát giác được điều gì sao?  

 

“Tiền bối, ta vội cứu người”.  

 

Triệu Bân để lại một câu rồi chạy thẳng tới lăng mộ của vua Âm Nguyệt.  

 

Nữ soái khẽ nhíu mày, lướt nhanh như mây, vài ba bước đã đuổi kịp Triệu Bân, đảo mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy thần sắc tên này hoảng loạn như vậy chắc không phải nói dối, nhưng nửa đêm nửa hôm thế này, hắn chạy đi cứu ai được.  

 

Bất kể thế nào, cô ta cũng phải đi theo.  

 

Không phải vì sợ Triệu Bân trốn, mà là sợ Cơ Ngân giữa chừng sẽ gặp phải sát thủ. Khó khăn lắm mới đánh thắng được Đại Nguyên, biên quan tạm thời không còn chiến sợ, nếu Cơ Ngân bị tiêu diệt vào lúc này thì thật nhảm nhí.  

 

“Nơi nào?”  

 

Nhìn xong, nữ soái mới khẽ hỏi.  

 

Triệu Bân cũng không nói rõ được, bèn chỉ về một hướng.  

 

Nữ soái không nhiều lời, xách hắn lên, dùng bùa tốc hành cao cấp chạy về phía đó.  

 

Thao tác này mới đúng chứ.  

 

Cô ta là cao thủ Chuẩn Thiên đó.  

 

Luận về tốc độ, Triệu Bân không bì được.  

 

Nếu đã muốn cứu người, vậy thì phải tranh thủ thời gian.  

 

Đùng! Binh!  

 

Trong lăng mộ của vua Âm Nguyệt, tiếng nổ vang lên không dứt.  

 

Phân thân của Triệu Bân mở cơ quan trong cổ mộ, tuy đã hỏng hóc, nhưng vẫn dùng được.  

 

Nhưng những thứ này không đủ.  

 

May mà các phân thân cũng rất cơ trí, thông qua huyệt mộ chui ra khỏi lăng mộ, trốn vào rừng cây bên ngoài. Họ chỉ là phân thân, chắc chắn không đánh lại được, phải kéo dài thời gian đợi bản tôn tới.  

 

“Lục soát cho ta!”  

 

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”  

 

Cao thủ Chuẩn Thiên của Huyết Y lạnh lùng quát lên, đứng trên mỏm núi cúi đầu nhìn xuống.  

 

Khu rừng này không rộng lắm, nhưng tìm người không đơn giản.  

 

 

 

Danh sách truyện HOT