Người đàn ông kia cũng không khá hơn, bị vụn gỗ và đất đá tán loạn chôn vùi.
Thấy vậy, cường giả Huyết Y Môn đồng loạt bao vây ông ta. Chạy ư? Tiếp tục chạy đi!
Thấy vậy, cao thủ Chuẩn Thiên của Huyết Y Môn cũng nhảy xuống khỏi mỏm núi.
Thế nhưng, hắn ta vừa mới bước ra đã phải liếc nhìn sang, bởi vì có một luồng khí tức cực mạnh đang hướng về phía này. Dưới ánh trăng, loáng thoáng thấy được một bóng dáng kiều diễm với tấm áo trắng thoát tục, toàn thân lả lướt khói sương, trong tay xách theo một con lợn, à không… có vẻ là một người.
Có lẽ vì khoảng cách quá xa nên không thấy rõ dung mạo.
Tất nhiên là Sở Lam và Triệu Bân rồi.
Nữ soái không phải cao thủ Chuẩn Thiên bình thường, tốc độ không thể đùa được.
Nếu đổi lại là Triệu Bân, chắc hẳn lúc này vẫn đang chạy trên đường ấy chứ?
“Huyết Y Môn?”
Nữ soái lầm bầm, cao thủ Chuẩn Thiên của Huyết Y Môn trông thấy cô ta, cô ta cũng có thể trông thấy đối phương, đã vậy còn thấy rất rõ, rõ cả dung mạo. Trùng hợp làm sao, cô ta cũng nhận ra, đúng chuẩn cường giả Huyết Y Môn.
“Là cô ta?”
Khoảng cách gần hơn, cao thủ Chuẩn Thiên của Huyết Y Môn lập tức biến sắc.
Hắn ta cũng nhận ra Sở Lam, nữ soái của quân Xích Diễm sao lại chạy tới đây.
“Đi, mau đi thôi!”
Cao thủ của Huyết Y Môn hoảng loạn nói, lập tức trốn đi luôn.
Chuẩn Thiên cũng phân mạnh yếu.
Dạng cao thủ Chuẩn Thiên như hắn ta, một mình Sở Lam có thể nhai đầu chục đứa.
Đông người có tác dụng gì đâu.
Đám người của hắn ta còn chưa đủ nhét kẽ răng cô ta ấy chứ?
Có thể làm được thống soái của quân Xích Diễm, đâu phải là đồ trang trí.
Mấy cường giả Huyết Y Môn đang bao vây con mồi chẳng hiểu đầu đuôi gì, vô thức quay ra nhìn.
Đập vào mắt chúng là một loạt kiếm ý, kiếm ý quá mạnh, lao đến đâu là không khí tóe lửa đến đấy.
Đám đông cũng biết sắc, vội giơ kiếm chắn ngang trước người.
Dù là thế, chúng vẫn bị kiếm khí chém cho bay ngược ra sau.
Soạt!
Tốc độ của nữ soái nhanh như cắt, chỉ vài ba lần chớp mắt đã lao tới, thả Triệu Bân xuống rồi vọt vào giữa đám người như một hồn ma. Mỗi lần đi tới đâu là có kẻ bị giết đến đó, mười mấy cường thủ Huyết Y Môn chưa kịp rơi xuống đất đã bị chém chết quá nửa, chỉ còn vài ba bóng người liên tục lùi về sau.
Bấy giờ chúng mới nhìn rõ, người vừa đến là một ả đàn bà, lại còn là loại đàn bà không trêu vào được. Chúng chưa từng gặp nữ soái Xích Diễm, nhưng từng thấy tranh vẽ Sở Lam.
Phụt! Phụt!
Trong một khoảnh khắc chấn động, máu me lại văng tứ phía.
Vài ba cường giả Huyết Y Môn còn chừa lại cũng bị nữ soái giết sạch.
Nói thật lòng, cô ta có tiềm năng làm thích khách đấy.
Chẳng cần phải màu mè làm gì, cứ vung kiếm lên là giết được người.
Soạt!
Tiêu diệt đám lâu la kia xong, cô ta cũng không ngừng lại, đuổi theo cao thủ Chuẩn Thiên kia. Thời niên thiếu, cô ta bị huyết cổ hành hạ chết đi sống lại, kiểu gì cũng phải kiếm lại ít lời lãi chứ. Dám đến Hoa Hạ mà còn muốn chạy à?
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!