Nghĩ thôi cũng biết, dọc đường tháo chạy khó khăn thế nào.
Hắn không nghĩ nhiều, vội vàng sử dụng chân nguyên tiêu diệt bớt sát ý trong cơ thể ông ta.
Sau đó phải dùng thêm đan dược trị thương mới giữ được sự sống đang lui dần.
Triệu Bân nên thấy may mắn, may mắn vì giữa chừng gặp được nữ soái, nếu không thì quả thực không kịp. Cho dù có thể tới kịp cũng khó lòng bảo vệ được người đàn ông trung niên, dù sao thì đối phương vẫn có một cao thủ Chuẩn Thiên.
Nữ soái ở đây thì dễ dàng hơn nhiều.
Dù cùng cấp Chuẩn Thiên, cũng chẳng có mấy người là đối thủ của Sở Lam.
Đùng! Binh! Đùng!
Bên ngoài rừng cây, tiếng nổ vang lên không ngớt, hẳn là nữ soái đã đuổi kịp cao thủ của Huyết Y Môn.
Tiếng nổ kéo tới cũng nhanh mà dứt điểm cũng nhanh.
Chủ yếu vì nữ soái quá mạnh, vài ba hiệp đã kết thúc trận đấu, đồng thời còn bắt sống được đối phương, xách hắn ta về bằng một tay rồi quăng xuống vũng máu trên nền đất. Cao thủ Chuẩn Thiên của Huyết Y Môn đã bị cô ta phế bỏ tu vi.
Bấy giờ Sở Lam mới nhìn thấy người mà Triệu Bân cứu.
Cô ta xác nhận rằng mình chưa từng gặp, càng không hiểu người này vì sao lại bị Huyết Y Môn truy sát.
Phù!
Triệu Bân thu tay về, thở phào một hơi, tuy thương thế của người đàn ông trung niên này khá thê thảm,
Nhưng đã không còn nguy hiểm về tính mạng, hắn xé áo của người đàn ông trung niên, để lộ ra một bên vai.
Đúng như hắn đoán, người đàn ông trung niên mặc áo đen trúng huyết cổ, lại còn là huyết cổ cấp Chuẩn Thiên.
“Ông ta là ai?”, nữ soái giơ tay, cưỡng ép tiêu diệt huyết cổ.
“Người của Bạch gia”, Triệu Bân không hề giấu giếm.
“Bạch gia nào cơ?”
“Bạch gia ở Nam Vực”.
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, hắn từng trông thấy tình báo của Ma gia, trong đó có gia tộc của nhóc hám tiền. Gia tộc này không thuộc về triều Long của Đại Hạ. “Nam Vực” được nhắc tới là một hải vực rộng lớn với vô số hòn đảo, Bạch gia ẩn mình ở nơi đó, còn cụ thể là hòn đảo nào thì tình báo không nói rõ.
Nữ soái không hỏi thêm, tất nhiên cũng từng nghe thấy Bạch gia của Nam Vực, rất thần bí, không ngờ Cơ Ngân và Bạch gia có giao tình. Thấy dáng vẻ căng thẳng trước đó của hắn là biết quan hệ của hắn với Bạch gia cũng không tầm thường.
Cô ta lấy ra một chiếc mặt nạ bạch ngọc, che đi dung mạo, bởi vì người đàn ông trung niên mặc áo đen sắp tỉnh rồi.
Quả nhiên, người này ho một tiếng rồi chậm chạp mở mắt ra, ý thức vẫn còn hơi mông lung.
“Tiền bối!”, Triệu Bân giơ tay ra đỡ ông ta.
Mất vài khoảnh khắc, ý thức của người đàn ông này mới rõ ràng hơn. Thấy Cơ Ngân, cảm xúc của ông ta khá kích động. Khi cướp ngục cho Triệu gia, ông ta từng thấy Cơ Ngân của Thiên Tông rồi, khi trốn chạy, ông ta cũng tới tìm Cơ Ngân.
“Tiểu hữu, xin cứu lấy Bạch gia!”, người đàn ông trung niên siết chặt bàn tay của Triệu Bân.
“Xảy ra biến cố gì thế?”, Triệu Bân hỏi.
“Huyết Y Môn!”, người đàn ông trung niên ho ra máu: “Nửa tháng trước, Huyết Y Môn đột nhiên tấn công, lão tổ và chúng huyết chiến nên trọng thương, Bạch gia thương vong rất thảm. Nếu không nhờ pháp trận hộ thiên của gia tộc chống đỡ thì chắc hẳn đã bị diệt tộc rồi, Thánh nữ biết tiểu hữu ở biên quan mới phái ta tới cầu viện”.
Nói xong, người đàn ông này lại ngất đi.
Sắc mặt Triệu Bân chẳng gì nhìn gì, nghe ý tứ trong lời nói của ông ta thì người ra ngoài cầu viện cũng không ít, quá nửa đã bị tiêu diệt giữa chừng, chỉ còn mình ông ta thoát ra được.