Đám cường giả đang đuổi theo hắn liền nổi trận lôi đình, thúc hải điêu giương cánh bay lên cao đuổi theo sát nút.
Trong lúc đuổi theo thì bọn chúng nhìn thấy có rất nhiều mảnh giấy rơi xuống.
Nói chính xác hơn thì đó là một đống lớn bùa chú, tất cả đều là bùa lôi quang, bùa chú vừa rơi xuống liền nổ tung tạo ra một quầng sáng chói mắt.
Hự!
Đám cường giả đuổi theo kêu rên, hai mắt đều đã bị bôi đen.
Vừa mới khôi phục lại tầm mắt thì lại thấy có thêm bùa chú rơi xuống.
Lần này không phải là bùa lôi quang nữa mà là bùa nổ.
Nhìn thấy bùa nổ, tất cả đều bật cười chế nhạo.
Trên người của bọn chúng đều có dán bùa chống nổ, còn muốn dùng bùa nổ đả thương bọn chúng hay sao?
Làm người không thể quá tự tin.
Như mấy lão già này, tự tin thái quá nên đều phải khóc hận, tuy rằng trên người của bọn chúng đều có dán bùa chống nổ nhưng vẫn bị bùa nổ của Triệu Bân làm cho tan xác. Đâu chỉ chó tiếng nổ vang, uy lực của đống bùa này cũng cực kỳ bá đạo! Cả người và thú cưỡi đều bị bùa nổ đả thương nghiêm trọng.
"Đến lượt ta".
Triệu Bân từ trên trời xông xuống chém giết, trong tay cầm Bá Vương cung. Hắn giương cung cài tên, một mũi tên mang theo thiên lôi, một mũi tên mang theo huyền hoàng khí, một mũi tên mang theo thái âm chân khí, tất cả đều được bắn ra cùng một lúc. Có ba cường giả đuổi theo bị bắn gục tại chỗ.
Chuyện vẫn chưa kết thúc.
Sau khi bắn ra ba mũi tên Triệu Bân vẫn không dừng lại mà liên tục giương cung cài tên khiến cho các cường giả còn lại lần lượt rơi xuống.
Chỉ còn có lão già mặc mãng bào da dày thịt béo đã bị trúng hai tên của Triệu Bân nhưng vẫn chưa chết.
Mặc dù hai mũi tên mà hắn bắn ra rất mạnh nhưng vẫn còn kém xa vạn kiếm quy nhất.
Không còn cách nào khác, hắn không có phân thân truyền linh lực, mà không có nhiều phân thân thì không thể ngưng tụ đủ năng lượng để thi triển đại chiêu.
"Đáng chết".
Lão già mặc mãng bào gầm rống trong lúc rơi xuống, tóc tai bù xù, bộ mặt dữ tợn vặn vẹo, lão ta vẫn còn đủ sức tung ra một chưởng đánh thẳng lên trời hóa thành hư ảnh một bàn tay lớn.
Triệu Bân không hề nao núng, Bá Vương cung trong tay đã đổi thành kiếm Long Uyên, một kiếm lôi phong từ trên trời giáng xuống đâm thẳng vào hư ảnh bàn tay lớn của lão già mặc mãng bào.
Kiếm uy quá mạnh mẽ khiến cho lão già mặc mãng bào không thể ổn định được thân thể, vừa mới cố gắng vững vàng được một chút thì Triệu Bân đã qủy mị lao tới, một kiếm chém bay đầu lão ta.
Lão già mặc mãng bào chết trong phiền muộn.
Lão ta là cường giả Chuẩn Thiên, còn có rất nhiều lá bài tẩy chưa lật mà đã bị giết chết thế này sao?
Tất cả là do lão ta đã quá xem thường chiến lược của Triệu Bân. Có lẽ kể từ khi Triệu Bân ném ra bùa lôi quang thì mọi chuyện đã vượt xa tầm kiểm soát của lão ta.
Một bước đi sai, thua cả ván cờ.
Khi bị chiếu, ngay cả thở cũng không có cơ hội.
Vèo!
Triệu Bân nhanh chóng thu dọn chiến trường rồi lại phóng về phía đảo nhỏ Bạch gia.
Phương pháp chiến đấu này quả thật không tồi. Nếu như mỗi lần hắn quay về đều có thể dụ ra ngoài một số lượng lớn kẻ địch để tàn sát thì chỉ cần dụ thêm vài lần nữa là có thể tiêu diệt được toàn bộ kẻ địch!
Trên đường đi hắn không ngừng nuốt vào đan dược cùng linh dịch, hắn vẫn chưa quen với việc bên phía đại địa linh mạch không có phân thân dự trữ năng lượng, từ đầu đến giờ hắn liên tục thi triển đại chiêu và dùng bùa chú cho nên đã tiêu hao rất nhiều chân nguyên.
Cho dù có Đan Hải cũng không chịu nổi.
"Là ai đã xuống đó?"
Triệu Bân không ngừng lẩm bẩm, chính kẻ đó đã phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Đợi hắn cứu được Bạch gia và đánh thức Liễu Tâm Như rồi thì hắn nhất định sẽ xuống dưới tìm hiểu đến cùng, xem thử là nhân tài nào đã hại hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!