Không có vài chiến tích thì không lên làm thống soái quân Xích Diễm được.
Triệu Bân không tham giá mà canh chừng chờ cơ hội.
Chẳng biết từ lúc nào mà âm thanh ầm ầm cũng tắt ngúm, không phải là không muốn đánh nữa mà là lão tướng kia biến mất rồi, chẳng biết trốn ở đâu nữa. Đừng nói kẻ địch, chính hắn cũng chẳng tìm thấy.
“Phế vật!”
“Một đám vô dụng!”
Thủ lĩnh dính đầy máu phẫn nộ la hét, đánh tới hơn nửa đêm mà có một tên cũng chẳng bắt được, tổn thất không ít nhân mã, đúng là quá bực bội, mà đâu chỉ bực, còn sứt đầu mẻ trán tới mức này nữa. Một trận chiến toàn thắng lại bị thành ra thế này.
Lời này của đối phương làm mấy cường giả chung quanh không vui.
Đặc biệt là cao thủ Chuẩn Thiên, mặt mũi tối tăm vô cùng, từ khi tiến vào Chuẩn Thiên, đây là lần đầu họ bị người ta mắng là phế vật.
Ngươi ngon thì ngươi lên đi!
Giận thì giận nhưng người thì vẫn phải tìm.
Tối nay phải giải quyết đám đánh lén.
Nếu không họ chắc chắn không đánh sụp được Bạch gia, có người ở sau lưng quấy rối, chiếm được mới lạ.
Giết!
Tiếng hét này lại vang vọng cả bầu trời.
Có điều lần này không phải Triệu Bân la mà là ông lão áo tím, cũng là lão tướng của quân Xích Diễm, cao giọng khí phách quát một tiếng dẫn chiến nhưng vừa hét xong thì người này lại lao đầu chạy ra ngoài đảo.
“Qua đó!”
Tiếng quát vang lên, ba, năm, mười bóng dáng đuổi theo, trong đó có ba Chuẩn thiên, khí thế hừng hực, sát ý ngập trời, dáng vẻ như thể không giết được ông lão áo tím là sẽ không chịu yên.
Vù!
Sau họ là một bóng người xinh đẹp đuổi theo.
Triệu Bân chớp mắt nhìn, hắn thấy rõ ràng, bóng dáng nọ là nữ soái.
Hiển nhiên đây là kế hoạch đã bàn bạc trước, ông lão áo tím mạnh thật nhưng đội hình đuổi giết cũng không yếu. Hai tay khó dịch lại bốn đấm, vì thế ông ta cần thêm trợ lực mạnh mẽ, mà trợ lực này thì nữ soái đảm nhận là phù hợp nhất. Với chiến lực cực cao, cô ta hoàn toàn có thể đánh nhanh thắng nhanh, giải quyết gọn ghẽ rồi quay lại.
Chiến lược rất đỉnh!
Hơn nửa nhân số đều bị sự ầm ĩ trong đảo thu hút, gần như chưa về lại.
Thấy rồi Triệu Bân mới thu tầm mắt lại.
Hắn như bóng ma, xuất quỷ nhập thần, mỗi nơi đi qua, hắn để lại một tấm bùa nổ.
Cứ cách một khoảng thời gian, hắn lại kích nổ một tấm.
Mỗi khi có âm thanh, cao thủ chung quanh sẽ như chim sợ cành cong, kéo nhau chạy qua truy đuổi.
Khi tới thì lại không thấy bóng người.
Triệu Bân cũng không ngu.
Địch ngoài sáng, họ trong tối, đây là ưu thế.
Gây náo loạn! Phải gắng sức ầm ĩ!
Cường giả quân Xích Diễm cũng làm hành động như thế, không biết họ để lại bao nhiêu bùa nổ, chờ một lúc là lại kích nổ, cứ thế, đám cường giả khắp nơi kia cứ chạy qua chạy lại.
Tình cảnh này như đang dắt chó vậy.
Mà đám người Triệu Bân chính là người nắm dây.
Loạn chút mới tốt, rối loạn mới dễ đục nước béo cò.
Giết!
Rất lâu lại nghe tiếng Triệu Bân tru lên.
Âm thanh này thì nhóc ham tiền nghe rất rõ, hai mắt sáng rực, đúng là Cơ Ngân rồi!
“Qua đó đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!