Nhóc ham tiền nhìn quanh bốn phía rồi nắm lấy tay Tử Linh.
Sau đó thì khẽ viết hai chữ “Triệu Bân” lên trên.
Phụt!
Tử Linh bị sặc, phun rượu lên mặt Triệu Bân.
Triệu công tử rất điềm tĩnh, nhẹ nhàng lau mặt như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mấy lão già không nên nết lại vuốt râu, rất muốn chạy qua chỗ Triệu công tử hỏi thử “Sao hả? Có thơm không?”
Tử Linh không nói gì, đánh giá trên dưới Triệu Bân, biểu cảm lúc này này không khác nhóc ham tiền là mấy. Nếu không phải tình huống không phù hợp, có lẽ cô ta đã mắng một tiếng rồi, hay cho thằng ranh ngươi, giấu giếm cũng sâu cũng kỹ quá nhỉ! Có quỷ mới biết Triệu Bân và Cơ Ngân của Thiên Tông là cùng một người.
Tin tức này khiến cô ta kinh ngạc nhất.
Khó trách, khó trách sao tên này lại khí phách, chói mắt tới thế.
Nữ soái lặng im uống rượu, mày nhíu lại, không biết vì sao Tử Linh lại thất thố thế kia!
Tử Linh cũng khó chịu, nhìn sang nữ soái, chắc là không biết thân phận của Cơ Ngân rồi.
“Đúng là đánh giá thấp ngươi!”
Tử Linh cười lắc đầu, từ khi nghe xong chuyện Thiên Tông, cô ta mới biết hóa ra lời Ân Minh nói là thật, Cơ Ngân thật sự là Triệu Bân kia! Nhưng cô ta thật sự không biết Triệu Bân đã vượt qua đại trận soát hồn như thế nào, nghe nói ngày ấy, gần như toàn bộ người trong Thiên Tông đều xem bộ phim dài cả tám mươi tập kia.
“Tiền bối, có một câu không biết ta có nên nói hay không?”, Triệu Bân cười hỏi.
“Hỏi đi!”, Tử Linh nhấp một ngụm rượu.
“Vãn bối cho rằng mộ của vua Âm Nguyệt... có chút nhỏ!”
“Nên?”
“Nên ta cho nổ mộ của ông ta!”
“Ăn nhiều chút đi!”
Tử Linh hạ tay cầm đũa lên, không ngừng gắp rau cho Triệu Bân.
Động tác trôi chảy này giống như đã nhắn nhủ: Ăn xong rồi hai ta tâm sự một chút!
“Mau ăn đi nào! Ăn xong xem giúp ta món bảo bối này!”
Nhóc hám tiền nhỏ giọng nói, nhẹ nhàng chọt Triệu Bân một cái.
Bảo bối hả?
Nghe nói tới hai chữ này, Triệu Bân tỉnh táo hẳn.
Hắn đã biết Bạch gia có bảo bối từ lâu rồi, từ đó mới làm cao thủ khắp nên liên hợp vây công, nó nhất định không tầm thường.
Uống!
Thành cổ của Bạch gia vô cùng náo nhiệt, âm thanh la hét không ngừng.
Dù sao thì cũng phải nói là không khí vẫn rất hòa thuận.
Rượu qua ba lượt, nhóc ham tiền lẻn tới túm lấy Triệu Bân đi.
Bạch gia nhìn cảnh này mà vẻ mặt ý vị sâu xa.
Đặc biệt là lão tổ và gia chủ Bạch gia, biểu cảm khá thâm trầm.
Nói thật, nếu tên nhóc kia làm con rể Bạch gia thì cũng không tệ. Nhóc con này rất trượng nghĩa, còn là một yêu nghiệt nghịch thiên, người như thế, đốt đèn lồng cũng không dễ tìm.
“Vội vàng lên giường à?”
Lúc này mấy ông lão của quân Xích Diễm bắt đầu để trí tưởng tượng bay xa.
Chẳng phải đều là cả đám trai ế à. Suốt ngày nghĩ mấy thứ vô dụng, sao không dùng khoảng thời gian đó đi chỉnh trang cách ăn mặc, nhìn cả đám chỉ mặc đồ chíp bông, ẩu tả qua loa sơ sài thì bảo sao không có ai!
Uống đi!
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!