Nếu dám đến Thi tộc thì tức là tự tìm đường chết rồi.
“Không thể ở lại Nam Vực lâu thêm nữa”.
Triệu Bân xoa mắt, đấy mới là ý trong câu nói của hắn.
Nhóc ham tiền không ngốc, đương nhiên có thể hiểu được.
Chính vì hộp sắt này mà Bạch gia đã trở thành mục tiêu của Thi tộc cùng Huyết Y Môn, bọn chúng chưa bao giờ từ bỏ ý đồ, tuy rằng lần này bọn chúng đã phải chịu tổn thất lớn, ý đồ bị thất bại nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể quay trở lại tấn công. Triệu Bân có thể cứu Bạch gia được một lần không có nghĩa là có thể cứu được lần thứ hai.
Lần sau nếu như Thi tổ đích thân xuất trận thì không ai có thể ngăn cản được ngoại trừ cường giả Thiên Võ.
Nhưng cho dù có mang hộp sắt giao ra thì cũng không tránh được thảm họa diệt tộc.
Cho nên chuyện này phải tính toán càng sớm càng tốt.
“Nếu như không chê thì mọi người cũng có thể đến núi Bất Tử”, Triệu Bân cười nói.
Hắn làm như vậy cũng có chút tính toán, đang muốn lôi kéo Bạch gia vào liên minh.
Nhưng chuyện này cũng không phải là tính toán cho riêng mình hắn.
Hắn thật sự không thể nghĩ ra chỗ nào an toàn hơn thành Thiên Thu.
Chẳng lẽ lại chuyển đến Đế Đô?
Chuyện này vẫn nên quên đi thì hơn.
Nếu như thân phận của hắn bị bại lộ thì Bạch gia cũng phải chịu liên lụy.
“Ở đó rất an toàn”, Triệu Bân lại bồi thêm một câu.
“An toàn cỡ nào?”, nhóc hám tiền hỏi.
“Ngay cả khi Hồng Uyên đích thân tới thì cũng không làm được gì”, Triệu Bân cười thần bí đáp.
Nghe hắn nói vậy, nhóc ham tiền nhướng mày: "Ghê gớm đến vậy sao?"
“Liên quan đến sự sống chết của Bạch gia mà ta còn dám nói đùa hay sao?”
“Ta tin ngươi”, nhóc hám tiền nói xong liền bỏ đi: “Ta đi tìm ông nội”.
Nhưng mới đi đươc hai ba bước thì cô nhóc lại vòng trở lại.
“Nhóc đi đi, ta ở lại đây một lát!”, Triệu Bân sờ sờ cằm nói, bên trong địa cung này không chỉ có một cái hộp sắt mà còn có rất nhiều bảo vật khác, hắn nhìn xung quanh một vòng thấy thứ nào cũng chói mắt.
Nhóc hám tiền liếc mắt nhìn hắn rồi nói. “Ngươi muốn lấy cái gì thì cứ việc nói thẳng ra”.
“Ta giúp nhóc nhiều việc như vậy, dù sao nhóc cũng phải cho ta một chút thù lao chứ!", đúng là đạo tặc chuyện nghiệp, rõ ràng tâm địa đang muốn chiếm đoạt bảo vật nhà người ta nhưng miệng vẫn nói đạo lý xoen xoét.
“Hay là đem ta cho ngươi đi!”, nhóc hám tiền chớp chớp đôi mắt to nói.
“Ta vẫn muốn có bảo vật hơn”, Triệu Bân nói thật.
Nhóc hám tiền bĩu môi đá hắn một cái trúng vào đũng quần.
Hắn phải cảm ơn nhóc hám tiền đã không dùng quá nhiều lực.
Bằng không sau này hắn cũng phải đổi tên thành Tiểu Triệu Tử.
Trở lại bữa tiệc rượu, Triệu công tử lại trở thành tiêu điểm, tư thế bước đi có chút kì quái, vừa nhìn đã biết phần quan trọng nhất trên người hắn vừa bị trúng một đòn trí mạng khiến cho hắn đau đớn đến mức nét mặt vặn vẹo khó coi.
“Nhanh như vậy sao?”, mấy lão cường giả quân Xích Diễm đều sờ sờ cằm nói.
"Tuổi trẻ khí thịnh, hẳn là dùng sức rất nhiều".
"Có chút không cân xứng, tiểu nha đầu kia còn nhỏ như vậy".
"Ừm... tư tưởng lớn gặp nhau".