"Mộng nhi, cháu thành thật nói cho ông nội biết hắn có thân phận như thế nào?", những lời này lão tổ Bạch gia đã hỏi rất nhiều lần, chắc chắn là đã chờ đợi rất lâu, cảm thấy nhàm chán nên lại lấy ra hỏi một lần nữa.
"Đến núi Bất Tử rồi cháu sẽ nói cho ông biết", nhóc hám tiền trước sau vẫn chỉ trả lời một câu.
“Ông nội đã từng đến núi Bất Tử, không có gì đặc biệt ở đó cả”, lão tổ Bạch gia chậm rãi nói.
"Ông nội, tin cháu đi, núi Bất Tử an toàn hơn Đế Đô nhiều", nhóc hám tiền cười nói.
Lão tổ Bạch gia lắc đầu cười, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ tiếp tục đợi bạn của cháu mình ra khỏi phòng.
Phù!
Triệu Bân phun ra một ngụm trọc khí rất dài.
Luyện đến nửa đêm cuối cùng hắn mới có thể luyện hóa ra được thuộc tính ánh sáng bên trong thi thể của thiếu niên tóc tím, ngưng tụ ra một tia sáng quáng nhập vào Thiên Nhãn của hắn khiến cho hắn rất đau đớn, đó chính là phần năng lượng tinh túy nhất của thuộc tính ánh sáng.
"Giờ nó là của ta".
Triệu Bân thầm cười, tiếp tục dung hợp năng lượng của thuộc tính ánh sáng vào trong cơ thể.
Hắn khoanh chân tĩnh tâm dung hợp, vốn tưởng rằng khí lực của mình sẽ bài xích nguồn năng lượng này nhưng không ngờ quá trình dung hợp lại diễn ra thuận lợi một cách thần kỳ, như Nguyệt Thần đã nói, hắn là một nhân tài, trong cơ thể đã tiềm tàng Tiên lực mà lại còn được hấp thu rất nhiều tinh nguyên từ đại địa linh mạch, cộng thêm cây thần tạo hóa cùng với máu của tiểu Kỳ Lân, nhiều loại năng lượng thúc đẩy cho nên mới giúp hắn trung hoà được thuộc tính ánh sáng.
Trong chớp mắt, ánh sáng đã tràn ngập đan hải của hắn.
Cũng trong chớp mắt, toàn thân hắn đã tỏa ra hào quang.
Dung hợp được với thuộc tính ánh sáng cũng không có nghĩa là hắn đã có được toàn bộ thuộc tính ánh sáng, chính xác mà nói thì hắn đã nhận được một phần năng lượng của thuộc tính ánh sáng, với sức mạnh này hắn đã có thể thi triển những bí thuật của thuộc tính ánh sáng, chẳng hạn như thể ánh sáng.
Đó là một bí thuật rất thực dụng.
Về việc liệu hắn có thể lĩnh hội được nó hay không thì còn tùy thuộc vào vận may của hắn.
"Chuyện này không lớn".
Nguyệt Thần thu tầm mắt lại, tiếp tục đối kháng lời nguyền.
Ngộ tính của Triệu Bân trước giờ vẫn hết sức nghịch thiên.
"Thật là một cảm giác tuyệt diệu".
Triệu Bân lẩm bẩm, tắm mình trong ánh sáng, một nguồn năng lượng thần bí lan tràn khắp cơ thể hắn, tuy nhìn không thấy sờ không được nhưng lại thật sự tồn tại.
Đây chỉ mới là một phần năng lượng của thuộc tính ánh sáng.
Nếu như hắn có được toàn bộ thuộc tính ánh sáng thì còn tuyệt diệu đến mức nào nữa?
Hắn khó có thể tưởng tượng được người có cả năm loại thuộc tính như Sở Vô Sương sẽ có cảm giác như thế nào.
"Ngươi tỉnh chưa?"
Bên ngoài phòng truyền đến tiếng gọi của nhóc hám tiền.
Suy nghĩ của Triệu Bân bị gián đoạn, lúc này hắn mới biết ở ngoài hoa viên có hai người là Bạch Nhật Mộng và lão tổ Bạch gia đã chờ hắn từ rất lâu.
Chưa nghĩ nhiều, hắn liền xoay người xuống lầu.
Chưa bước tới đình nghỉ mát thì hắn đã hướng về phía lão tổ Bạch gia chắp tay thi lễ.
“Không cần đa lễ”, lão tổ Bạch gia cười nói.
"Tiền bối đêm muộn còn đến thăm, không biết là có chuyện gì?", Triệu Bân cười hỏi.
“Không tiện nói cho lão phu biết ngươi là ai sao?”, lão tổ Bạch gia không chút khách khí đi thẳng vào chủ đề, chủ yếu là vì tò mò, hắn có sức mạnh nghịch thiên như vậy thì chắc chắn không phải hạng người vô danh.
"Tạm thời không thể nói ra, mong tiền bối thứ lỗi", Triệu Bân lại chắp tay nói.