Một trận đánh lớn như vậy cũng không thể thắng nổi Bạch gia, điều đó đủ cho thấy nền tảng của Bạch gia vững chắc đến thế nào.
Đối với chuyện này bọn chúng vẫn chưa sẵn sàng để dây vào tiếp.
Nếu như còn tiếp tục đánh nữa thì rất có thể sẽ không chỉ bị trọng thương nguyên khí, không ai có thể cam đoan sau khi đánh hạ được Bạch gia thì Thi tộc cùng Huyết Y Môn sẽ không xử lí luôn các thế lực nhỏ đã từng liên minh với mình.
Vì vậy, có rất nhiều thế lực nhỏ đã trốn khỏi nam vực trong đêm.
Đã có rất nhiều thế lực trong liên minh rút lui, biết tìm đâu ra thế lực khác để đắp vào?
Ngay từ sáng sớm thì đảo nhỏ Bạch gia đã rất bận rộn, ngay cả nhóc hám tiền cũng đã chạy ra ngoài hỗ trợ.
"Mấy người này dường như chỉ hận không thể mang cả hòn đảo chuyển đi", ở trên mái hiên, mấy lão cường giả tụ tập ngồi nhìn, mỗi người cầm một tẩu thuốc hút, nhả khói lượn lờ khắp nơi, trông giống hệt người tu tiên.
Bọn họ nói không sai, cũng có thể hiểu được hoàn cảnh của Bạch gia.
Đây là nơi chôn rau cắt rốn của bọn họ, bọn họ đã sống ở đây nhiều năm, hiện giờ nói phải chuyển đi thì ít nhiều cũng sẽ có chút luyến tiếc. Chờ xem, cho dù Bạch gia chuyển đi nhưng chắc chắn vẫn sẽ có không ít lão già ở lại đây canh giữ, nguyện chết trên quê hương mình.
Chết trận cũng là chết.
Chết già cũng là cái chết.
Già rồi không còn muốn tung hoành nữa, được chết trên quê hương mới là tốt.
Bên trong đình nghỉ mát, nữ soái cùng Tử Linh ngồi đối diện nhau lặng lẽ uống trà.
Nói thật thì nữ soái đang rất muốn rời khỏi đây, còn trì hoãn thêm thì nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể ập đến, không chỉ Bạch gia gặp nguy hiểm mà biên quan đông nam cũng gặp nguy hiểm, thậm chí Cơ Ngân cũng có thể gặp nguy hiểm.
"Còn có tâm trạng bế quan".
Tử Linh thỉnh thoảng liếc nhìn sang phòng của Triệu Bân, cô ta đến đây là vì muốn nói chuyện với Triệu Bân về lăng mộ vua Âm Nguyệt, nhưng tên nhóc đó vẫn đang chìm đắm trong việc lĩnh hội bí thuật, không thể tùy tiện làm phiền.
"Không đúng".
"Cũng không đúng".
Trong phòng, Triệu Bân đang lẩm bẩm.
Triệu Bân khoanh chân nhắm mắt như một lão tăng tĩnh tọa, đôi chân mày khi thì giãn ra khi lại nhíu chặt, có ngộ đạo mà cũng có nghi hoặc, trong tay hắn không có pháp môn cho nên quá trình lĩnh hội của hắn diễn ra rất chậm, giống như một người đang loay hoay tìm đường trong bóng tối.
Trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng khiến cho hắn tìm được chân lý.
Trong giây phút ngộ đạo, hắn nở ra một nụ cười vui sướng, trước khi thấu triệt chân lý hắn đã không ít lần đi vào ngõ cụt, không ngừng thôi diễn, cuối cùng mới tìm được hướng đi đúng, đích xác ảo diệu.
"Chậm hơn ta tưởng".
Nguyệt Thần nhìn hắn, mất một ngày mới lĩnh hội được thuộc tính ánh sáng, không đáp ứng được mong đợi của cô ta.
Pháp môn thể ánh sáng có thể rườm rà nhưng đạo lý bên trong rất đơn giản, chính là sự bùng nổ sức mạnh trong chốc lát. Với thiên phú nghịch thiên của Triệu Bân thì hắn chắc chắn có thể lĩnh hội thấu triệt, chỉ có điều không biết hắn có thể thi triển ra bao nhiêu uy lực mà thôi.
"Thử xem".
Triệu Bân nói xong liền xoay người nhảy xuống giường.
Hắn đứng trên mặt đất khẽ nhắm mắt lại, tâm vô ngoại vật, tâm vô tạp niệm, thi triển pháp môn thể ánh sáng do chính mình thôi diễn ra, dù sao đây mới là lần đầu tiên, không thể quá vội vàng.
"Thể ánh sáng!"