Mà lần này, có vẻ như cũng có dấu hiệu như thế, Tiểu Kỳ Lân đang nhảy tới nhảy lui trong đan hải, cây thần tạo hóa cũng không chịu đứng yên, cành lá cứ xào xạc, Triệu Bân biết nó đang rung lên vì kích động.
Soạt!
Hắn nhảy ra khỏi cửa sổ nhanh như một tia sáng rồi lao thẳng về một hướng.
Bảo bối, nhất định đó là bảo bối! Nếu không thì Tiểu Kỳ Lân và cây thần tạo hóa cũng không kích động đến như vậy. Thứ có thể lọt vào tầm ngắm của bọn nó thì nhất định phải là bảo bối lớn, giống như viên tinh thạch tím lần trước.
“Thần tiên đánh nhau, người phàm hôi của”.
Nguyệt Thần liếc mắt nhìn lên trời, dường như cô ta biết đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cơ duyên đó của Triệu Bân cũng chẳng dễ đạt được đâu, đây là Nam Vực, có cả khối cao thủ ẩn núp, hắn có thể nhìn thấy được thì có lẽ những người khác cũng có thể nhìn thấy được, ai giỏi thì bảo bối sẽ vào tay người đó.
Về chuyện này thì Triệu Bân đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước.
Có điều, không dễ gì gặp được cơ duyên, nếu như đã gặp được rồi thì nhất định phải thử.
Vèo!
Có một bóng dáng nữa cũng theo Triệu Bân ra khỏi đảo.
Đó là một bóng người, hay nói chính xác hơn thì đó là nữ soái Xích Diễm.
Cô ta không để ý đến sao băng trên trời nhưng lại để ý thấy Triệu Bân nửa đêm nửa hôm không chịu ngủ mà lại một mình chạy ra ngoài, vậy thì cô ta phải đi theo, ngày mai họ đã phải rời khỏi đây rồi, không thể có thêm rắc rối nữa.
“Gì cơ? Đó là gì cơ?”
Tiếng xì xào vang lên trên mặt biển cuồn cuộn sóng giữa đêm khuya.
Nguyệt Thần nói không sai, Nam Vực có rất nhiều cao thủ, tối đến có cả khối người không chịu ngủ.
Chẳng hạn như hải tặc, bọn chúng lái chiến thuyền nối đuôi nhau chạy khắp nơi tìm việc để làm, tìm thì không ra việc nhưng lại nhìn thấy một ngôi sao băng, nhìn qua kính viễn vọng có thể thấy nó có vẻ không phải là sao băng mà lại thấp thoáng hình dáng một tháp nhỏ, phát ra ánh sáng bạc lấp lánh, vút qua bầu trời tạo ra một đường cong sáng chói.
“Có kỳ vật từ trên trời rớt xuống sao?”
Không chỉ có hải tặc nhìn thấy mà rất nhiều chỗ khác cũng vang lên tiếng xì xầm, tất cả còn đồng loạt nhào về hướng đó.
Chuyện lạ như việc bảo vật rơi từ trên trời xuống cũng từng xảy ra vài lần ở Nam Vực. Trong những năm gần đây, lần nào cũng có báu vật, lần ấy luôn có những điều sóng to gió lớn trên biển.
Lần này lại tái diễn, nhất định là bảo bối.
Nếu như đã nhìn thấy, không chừng đó là cơ duyên.
Tạm thời chưa nói đến việc có cướp được hay không nhưng chắc chắn phải đến xem thử để mở rộng tầm mắt.
Không chừng còn có thể ăn hôi được gì đó.
“Tháp nhỏ”.
Triệu Bân vừa cầm kính viễn vọng vừa bay theo.
Hắn có thể nhìn thấy được hình dạng của bảo vật một cách mơ hồ, đó là một cái tháp nhỏ trong suốt phát ra ánh sáng màu bạc, phản chiếu khắp bầu trời.
Theo như hắn đoán, chắc đó là đồ của tiên.
Hắn nghĩ đến đó thì ngước mắt nhìn lên.
Bầu trời này cũng thật thú vị, dăm ba ngày thì lại có đồ rớt xuống.
Chẳng cần nói ai khác, chỉ hắn thôi là đã gặp ba lần rồi, Long Uyên của hắn cũng được đúc từ vẫn thiết rơi từ trên trời xuống, vì thanh kiếm này mà không biết có bao nhiêu kẻ đã muốn giết chết hắn.
“Cơ Ngân!”. Có tiếng người gọi hắn từ phía sau.
Đấy là nữ soái, cô ta đã đuổi kịp hắn.
Triệu Bân nhìn thấy sao băng thì đương nhiên thì cô ta, sau khi ra khỏi đảo cũng đã nhìn thấy.
Đã nói rồi mà, việc gì không có lợi thì tên này sẽ không làm đâu, hèn gì nửa đêm nửa hôm hắn lại chạy ra ngoài, thì ra là có bảo bối, hắn cũng liều thật, còn dám giành bảo bối ở Nam Vực nữa chứ.