Mặc dù cô ta không biết chính xác Cơ Ngân đang ở đâu nhưng cô ta biết bất cứ nơi nào náo nhiệt cũng sẽ có khả năng cao là nơi hắn xuất hiện.
Nhưng lần này dường như là ngoại lệ.
Cô ta đã chạy đi tìm khắp hải vực nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Cơ Ngân.
Đúng như cô ta dự đoán, ở nơi này có không hề ít người của Thi tộc cùng Huyết Y Môn, giờ phút này bọn chúng vì tranh đoạt tháp Linh Lung mà đỏ mặt tía tai, sợ là đến tận lúc này bọn chúng cũng chưa biết Bạch gia đã di tản khỏi đảo, mà cho dù có biết thì cũng không có tâm trạng để đuổi theo, nếu như muốn đuổi theo thì bọn chúng còn phải liên minh với thế lực tứ phương một lần nữa.
Nhưng bởi vì bảo bối từ trên trời rơi xuống mà bọn chúng đều đã chiến đấu với nhau đến mức lục thân không nhận.
Lúc này bọn chúng có thể ngồi xuống thương lượng chuyện kết liên minh mới là lạ.
Cho nên mới nói, chuyện trời giáng dị bảo tới rất đúng lúc khiến cho thế lực tứ phương đều bị hấp dẫn lại đây.
"Quả nhiên bất phàm".
Sau khi quan sát tình hình thì nữ soái lại liếc nhìn tòa tháp Linh Lung kia. Không cần cầm lên nghiên cứu cũng biết đó là vật của Tiên gia, bằng không thì đám cường giả kia cũng sẽ không liều mạng mà tranh đoạt.
Cô ta không tham dự, không thể tham dự, cũng không dám tham dự.
Trong trận hỗn chiến toàn là cường giả Chuẩn Thiên, kẻ nào dám cầm tháp Linh Lung đều sẽ bị đánh thành tro bụi.
"Ta nói, có phải lại có thêm sao băng rơi xuống hay không?", không biết là ai đã nói một câu.
Không cần người đó nói, tất cả mọi người có mặt cũng đều đã nhướng mày.
Lọt vào trong tầm mắt của bọn họ là một ngôi sao băng khác đang rơi xuống, một ngôi sao băng màu vàng chói điểm xuyết trên nền trời tối tăm vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp.
"Lại là trời giáng dị bảo?"
Những thanh âm kinh ngạc vang lên bốn phía, ngay cả các cường giả đang tranh đoạt tháp Linh Lung cũng đều ngẩng đầu lên trong chớp mắt.
Không sai, lại là trời giáng dị bảo.
Thật là lạ, đêm nay đã xảy ra chuyện gì, tại sao bảo bối cứ liên tục rơi từ trên trời xuống vậy?
"Nhanh".
Có rất nhiều người ngay lập tức phóng về phía đó.
Có thời gian đứng xem kịch còn không bằng đi tranh đoạt cơ duyên, nếu như đủ nhanh thì bọn chúng còn có thể cướp được bảo bối rồi bỏ chạy.
"Nó là của lão phu".
Có không ít cường giả đang tranh đoạt tháp Linh Lung đều tách ra phóng về phía đó, bảo bối ở bên đó so với bên này lại càng chói mắt hơn, kim quang mà nó tỏa ra không phải là thứ tầm thường, còn sáng chói hơn cả ánh sáng ngọc bích tỏa ra từ tháp Linh Lung.
"Nam Vực thật sự là một nơi quá kỳ quái".
Nữ soái lẩm bẩm tự nói, lặng lẽ đứng nhìn lên vòm trời. Không phải cô ta chưa từng thấy qua hiện tượng trời giáng dị bảo nhưng đêm nay ở đây lại giáng xuống tận hai món bảo bối liên tiếp, khó trách có rất nhiều cường giả đều chạy tới Nam Vực này ẩn cư.
Hóa ra là do ở Nam Vực này thường xuyên xuất hiện cơ duyên!
Hôm nay có hai món bảo bối rơi xuống, nói không chừng một ngày nào đó còn có tạo hóa nghịch thiên gì đó giáng xuống.
"Thần tiên đánh nhau, người phàm tranh thủ".
Câu này Nguyệt Thần lại nói thêm lần nữa, cô ta là thần cho nên có thể nhìn thấu tất cả, càn khôn phàm giới tổn hại sẽ sinh ra những khe nứt mà người phàm không thể nhìn thấy, bảo bối sẽ rơi ra từ những khe nứt này.
Cục diện chia làm hai bên.
Bên này, Triệu Bân vẫn đang trị thương.
Những vết thương do vết cắt không gian cắt trúng đều đã khôi phục lại nhờ Vạn Pháp Trường Sinh quyết.