Các cao thủ đuổi theo phía sau, vừa đuổi theo vừa đánh, ánh mắt ai cũng thắc mắc, sao tên đó chạy nhanh thế không biết.
Ầm! Bùm!
Vùng biển đó bỗng trở nên náo nhiệt.
Cao thủ tứ phương chia làm hai tốp, một tốp truy sát lão già áo đen, tốp kia truy sát Triệu Bân.
“Bảo bối ở chỗ của hắn”.
“Đừng đùa, ở chỗ của ông ta”.
Các cao thủ cũng rất thú vị, kẻ nào cũng chắc chắn người mình đuổi theo giữ bảo bối. Không chắc mà được sao? Thuật phân thân chỉ có thể nhằm theo một đối tượng, biết đâu đuổi theo đúng người thì sao. Chuyện này cũng giống như đánh bạc, đặt đúng thì sẽ phát tài.
Ọc...
Máu tươi văng ra.
Là lão già áo đen phụt máu, ông ta đã bị lão già mặc mãng bào chưởng bay lộn nhào.
Ông ta vẫn chưa kịp đứng vững lại thì các cao thủ đã ập đến, các phép thuật giết người xuất hiện ngập trời.
Cảnh tượng sau đó cực kỳ đáng sợ.
Lão già áo đen không địch lại, cơ thể bị đánh tan nát ngay tại chỗ.
A…
Lão già áo đen hét lớn với vẻ đầy phẫn nộ.
Uất ức, ông ta chết rất uất ức!
Ông ta đến để tìm báu vật, nhưng không những không tìm được báu vật mà còn mất luôn cả mạng.
Giây phút trước lúc chết, ông ta đã cảm thấy hối hận.
Ông ta nên thật thà hơn, hại người ta không thành mà còn tự hại mình.
Mặc dù ông ta đã chết nhưng sự việc vẫn chưa dừng lại.
Các cao thủ ập đến, tranh giành báu vật của ông ta.
Vì trước đó chưa thương lượng nên chia chiến lợi phẩm như thế nào.
Ai cũng muốn lấy đồ tốt.
Nên khi có bất đồng thì cả đám lại nhào vào đánh nhau.
Máu tươi lại văng khắp vùng biển đó.
Mặt biển lại bị nhuốm đỏ, vì đại chiến nên đã gây lên sóng to gió lớn.
“Bảo bối gì thế?”
Người đến xem đông như kiến, họ chỉ thấy sao băng rơi xuống, thấy đám cao thủ đang tụm lại đánh nhau mà không ai biết là bảo bối gì, cũng không biết mấy lão già đó đang giành thứ gì.
Chuyên làm họ thấy thắc mắc hơn là ở một phía khác cũng có đánh nhau, đều là cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng không biết bọn họ đang đuổi theo ai mà vừa đuổi vừa đánh, động tĩnh gây ra cũng chẳng kém gì bên này.
Lẽ nào có hai bảo bối rơi xuống sao?
Đấy là suy nghĩ trong lòng của mọi người, có rất nhiều người đã chạy qua phía đó.
“Ta thật sự không có lấy”.
Triệu Bân vừa chạy vừa hét lớn.
“Ngươi không lấy thì chạy làm gì?”, các cao thủ đồng thanh hét lớn.
Không chạy hả?
Không chạy chẳng lẽ đứng đó chờ bị giết sao?
Triệu Bân thầm chửi trong lòng, lão già áo đen đó là một minh chứng đẫm máu.
Mặc kệ ngươi có lấy hay không, đánh đã rồi tính.
Các cao thủ vừa là giành bảo bối vừa là giết người cướp của.
Hơn nữa, ai cũng tìm cho mình một lý do rất hay: Bọn ta không quan tâm, chính ngươi đã lấy.
“Đứng lại!”