Nhiều cảnh giới Chuẩn Thiên như vậy, nhiều lão già như vậy mà lại không bắt được một tên tiểu võ tu.
Triệu Bân tăng tốc, bọn họ cũng tăng tốc, ai cũng dùng bùa tốc hành, hơn nữa còn là loại bùa cao cấp.
Nhìn về phía xa, mọi người có thể thấy những tia sáng nối tiếp nhau vụt qua trên bầu trời.
“Vì bảo bối mà liều mạng thật sao?”
Triệu Bân quay lại nhìn, khoảng cách của các cao thủ với hắn càng lúc càng gần.
Nghĩ cũng đúng, hắn là cảnh giới Địa Tạng, còn đối phương là cảnh giới Chuẩn Thiên, cách nhau cả một cấp mà.
“Ép ta chơi lớn à?”
Triệu Bân thầm hét lên trong lòng rồi cố tình chạy chậm lại.
Hắn chạy chậm lại còn đối phương lại chạy nhanh hơn nên cả đám cao thủ đã đuổi kịp hắn.
“Thể ánh sáng”.
Triệu Bân không nhiều lời, dùng ngay bí pháp
Bất chợt, toàn thân tỏa ra hào quang rực rỡ, rõ ràng là một con người nhưng lúc này lại chói chang như một mặt trời, làm cho cường giả chung quanh không kịp trở tay, mắt bị lóa rồi đột ngột tối đen.
Thể ánh sáng!
Đây là thể ánh sáng, mọi người đều nhìn ra.
Là do họ đánh giá thấp tiểu võ tu kia, mẹ nó, tên này có cả thuộc tính ánh sáng à.
Vèo!
Triệu Bân đột ngột bỏ chạy.
Nhưng một thể ánh sáng vẫn không thể giải quyết tình thế khó khăn này, cảnh giới Chuẩn Thiên cũng chia ra mạnh và yếu. Như trong đám lão làng này cũng có kẻ xuất chúng, không ít người bị trúng chiêu thể ánh sáng mà chỉ trong tích tắc là hai mắt đã sáng rõ trở lại.
Triệu Bân lại cần lâu hơn một chút.
Làm sao được đây, bí pháp thể ánh sáng có hạn chế thời gian mà.
Lần này là do hắn cưỡng ép vận dụng, còn bị ánh sáng phản phệ nữa.
“Cho ngươi trốn tới chân trời góc bể cũng không trốn thoát hỏi tay ta đâu”, một tiếng hét tức giận vang lên khiến cả vòm trời chấn động. Vẫn là tên trung niên kia, chiến lực không tầm thường. Suốt đoạn đường này, gã này tích cực đuổi theo nhất, dáng vẻ như không giết chết hắn thì không chịu thôi.
“Đuổi theo được thì ta cùng họ với ngươi!”
Triệu Bân cười lạnh trong lòng, xẹt qua bầu trời, chui vào trong một hòn đảo.
Đám cường giả nghiến răng nghiến lợi, lại thêm một đám đông nghịt phần phật đuổi theo vào.
Bùm! Ầm!
Hòn đảo nhỏ dưới ánh trăng trở nên náo nhiệt.
Triệu Bân vào trong thì đám cao thủ cũng vào được, đánh sập cả núi, phá nát cả rừng.
Âm thanh không hề nhỏ.
Thậm chí người chạy tới hóng chuyện cũng không dám đuổi theo.
Trong khoảng thời gian ngắn kế tiếp, hòn đảo biến thành cấm địa. Tu vi không đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên thì tốt nhất đừng dại mà vào hóng hớt. Cả đám Chuẩn Thiên mà hăng máu lên thì đánh chả cần biết người thân quen gì đâu.
Tiếng ầm ầm bỗng chốc im bặt.
Cao thủ trên hòn đảo cũng lặng yên theo.
Hoặc có thể nói là họ đánh mà không thấy người đâu nữa, cả đám giương mắt nhìn nhau, ánh mắt khó hiểu. Một con người to oạch thế mà nói biến mất là biến mất, dù bị đánh thành tro thì cũng nên có máu chứ.
Nhưng giờ chẳng có gì.