Trên thực tế, việc làm đó của hắn là dư thừa.
Các cao thủ tên tuổi ở Nam Vực đều đi giành bảo bối hết rồi, những người khác rảnh rỗi thì cũng đã chạy đi xem kịch hay, chỗ nào có náo nhiệt là xúm lại chỗ đó hết, đấy là chuyện thường tình mà, đâu có ai chạy đến hòn đảo nhỏ hoang vu này làm gì.
Nhìn về phía xa, đừng nói gì đến bóng người, đến cả một con chim cũng không có.
Khi trông sang nữ soái thì thấy mặt mày cô ta trắng bệch, khóe miệng không ngừng chảy ra máu, những vết thương dính máu trên người đều phát ra ánh sáng mờ ảo.
Đấy là sức mạnh của không gian, nó vẫn đang hủy đi tinh khí của cô ta khiến vết thương cực kỳ khó lành.
So với bên ngoài thì sát ý không gian ở trong cơ thể mới thật sự đáng sợ, cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh cao như nữ soái mà cũng khó có thể khống chế được. Không phải tất cả mọi người đều biết Vạn Pháp Trường Sinh Quyết, dù cho có khả năng tái sinh đi nữa thì cũng khó có thể hồi phục được hoàn toàn trong thời gian ngắn, một trận biến động không gian đã suýt lấy mất đi của cô ta nửa cái mạng.
Phù!
Không biết lúc nào thì Triệu Bân mới mở mắt. Hắn phun ra một ngụm trọc khí nhiễm huyết sắc, kinh mạch đứt đoạn cùng xương cốt nứt gãy đều đã được nối lại, thân thể tan nát đang khôi phục rất tốt.
Về phương diện này thì hắn mạnh hơn nữ soái rất nhiều.
Thương thế không giống nhau, tốc độ khôi phục cũng không giống nhau.
Hắn cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng dùng rất nhiều đan dược dung hợp vào cơ thể của nữ soái.
Cũng may nội tình của nữ soái không tầm thường, thương tích mặc dù nghiêm trọng nhưng khôi phục chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lúc này hắn mới lấy Bảo Liên Đăng ra. Dưới ánh trăng, Bảo Liên Đăng tỏa ra ánh sáng vàng kì dị, còn có mây mù bao quanh cùng Tiên lực tràn đầy bên trong. Đây chắc chắc là vật của Tiên gia. Triệu Bân cầm Bảo Liên Đăng lên lật qua lật lại quan sát nhưng vẫn không thể nhìn thấu lai lịch của nó, càng không biết ngọn đèn này có năng lực gì, chỉ biết là nó rất bất phàm, nặng một cách kì lạ, cầm nó ra ngoài đập người chắc chắn rất hiệu quá.
Ngao! Ngao!
Tiểu Kỳ Lân nhảy ra ngoài, vừa nhìn thấy Bảo Liên Đăng thì hai mắt đã sáng ngời, thỉnh thoảng còn le lưỡi liếm một cái, tựa hồ như trong mắt của nó đây không phải là một ngọn đèn mà là một khối thịt béo thơm ngọt.
Nhìn một chút, liếm liếm một chút, sau đó nó thật sự đã cắn vào Bảo Liên Đăng một cái. Đáng tiếc là nó không thể cắn nổi, Bảo Liên Đăng này quá cứng, khiến cho răng của nó cũng muốn lung lay.
Cuối cùng nó mới bỏ cuộc sau nhiều lần thử.
Triệu Bân nhìn cảnh tượng trước mắt thì cảm thấy rất kì lạ, ngọn đèn này ngay cả tiểu Kỳ Lân cũng không cắn nổi, chất liệu làm ra nó chắc chắn không bình thường, ít nhất thì hắn cũng chưa bao giờ gặp qua, chỉ biết nó thật sự cứng rắn, sợ là một kiếm trảm xuống cũng không thể trảm đứt.
Nguyệt Thần chỉ nhìn lướt qua một cái rồi thôi.
Theo thần ta thấy thì thứ này cũng chẳng ra làm sao.
Nhưng ngọn đèn này khi ở trong tay của người phàm quả thật là một bảo vật nghịch thiên.
Đáng tiếc với đạo hạnh của Triệu Bân lúc này không thể nào thi triển ra uy lực đích thực của Bảo Liên Đăng, đã là vật của Tiên gia thì cũng chỉ có Tiên lực mới có thể kích hoạt được nó. Hoàng phi Vũ Linh có lẽ sẽ có khả năng này nhưng cũng sẽ không thi triển ra được uy lực tuyệt đối, bên trên Bảo Liên Đăng có cấm chế, ngoại trừ chủ nhân của nó thì không ai có thể sử dụng được.
Trừ khi có thể luyện hóa hết dấu vết.
Triệu Bân vẫn đang quan sát, có chút lúng túng.
Hắn đoạt được bảo bối nhưng lại không biết cách dùng.
Chẳng lẽ thật sự lại phải cầm nó đi đập người ta?
Hửm?
Trong khi đang quan sát, Triệu Bân đột nhiên cau mày nhìn về phía nữ soái.
Lọt vào trong tầm mắt của hắn lúc này là một thân ảnh thứ hai hiển hóa bên trên cơ thể của nữ soái, mặc dù thoắt ẩn thoắt hiện nhưng vẫn bị hắn bắt được.
Đây đã là lần thứ ba, hắn tuyệt đối không nhìn lầm.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!