Nhìn từ xa, đao mang, kiếm quang, quyền ảnh, chưởng ấn,.. bay đầy trời, mỗi một lần va chạm đều có ánh lửa tạc ra, tầng tầng ánh sáng lan tràn, hòn đảo nhỏ đã bị tàn phá không còn gì, những tầng sáng lan tràn thì khiến cho mặt biển nổi lên vô vàn sóng dữ.
Cục diện trận chiến mới bi thảm làm sao.
Người bi thảm chính là Triệu Bân.
Đánh không lại.
Hắn thật sự đánh không lại nữ soái, hắn liên tục bị đánh đổ máu.
Trái lại, nữ soái không có một vết thương, ngay cả một chút chật vật cũng không thấy.
Phụt!
Máu tươi phun ra, Triệu Bân lại từ trên bầu trời rơi xuống.
Đảo nhỏ lại gặp tai ương, một nửa hòn đảo đã chìm nghỉm, còn lại một nửa cũng sắp bị sóng dữ nhấn chìm, đá vụn lăn xuống lòng biển, trên mỗi một khối đá đều nhiễm đỏ máu tươi của Triệu Bân.
"Thật không thú vị".
Nữ soái lăng không bước tới, thản nhiên mỉm cười nói.
Một vầng trăng khuyết hiện ra điểm xuyết trên đỉnh cao nhất của bầu trời, ánh trăng sáng tỏ dường như còn mang theo ma lực biến hóa đáng sợ, thực sự có thể luyện diệt thể Kỳ Lân, năng lượng của thể Kỳ Lân vừa gặp phải ánh trăng liền bị hóa diệt thành hư vô.
Phá!
Triệu Bân giơ một tay lên cao, kiếm Long Uyên kéo dài vô hạn đâm thẳng lên trời, khuấy đảo phong vân, dẫn tới lôi điện làm rung chuyển bầu trời, thổi bay vầng trăng khuyết kỳ dị kia.
Nhưng hắn đã quá xem thường vầng trăng khuyết kia, cũng quá xem thường bí thuật của nữ soái.
Mặc dù vầng trăng khuyết đã bị thổi bay nhưng ánh sáng của nó khi băng diệt vẫn có thể khiến cho thể Kỳ Lân vỡ nát.
Hắn chưa kịp thu kiếm lại thì đã bị nữ soái tung chưởng đánh bay.
"Hung dữ như vậy sau này không gả đi được đâu".
Triệu Bân cố gắng ổn định thân thể, nhanh chóng lấy ra cây đàn đá tấu lên khúc Vô Sương. Tiếng đàn bi thương mang theo cầm ý hủy diệt tuy vô hình vô tướng nhưng lại tồn tại thật sự giúp cho hắn có thể đối kháng những đòn công kích của nữ soái.
Lần đầu tiên nữ soái nhíu mày.
Lần đầu tiên trên mặt cô ta lại hiện lên vẻ thống khổ.
Trong giây phút thống khổ, khí thế của cô ta chợt giảm mạnh.
“Hay lắm”, hai mắt Triệu Bân sáng lên.
Theo như hắn thấy thì Khúc Vô Sương đã chạm đến nỗi đau đớn sâu trong nội tâm của nữ soái khiến cho phần ý thức đang ngủ say của cô ta thức tỉnh muốn đoạt lại quyền khống chế thân thể, bắt đầu đối kháng với tà ma bên trong làm cho tà ma trở nên suy yếu.
Nhận ra được điều này, hắn lại càng công kích mạnh mẽ hơn.
Nữ soái phải thức tỉnh thì hắn mới có thể thắng.
Hự!
Nữ soái lảo đảo từng bước, suýt chút nữa là đã rơi thẳng xuống, nét mặt càng lúc càng trở nên thống khổ. Ngoài vẻ thống khổ còn thì còn có vẻ dữ tợn, tà ma đang kiệt lực áp chế ý thức của nữ soái, trong khi đó ý thức của nữ soái vẫn đang cố gắng chống trả.
"Tỉnh lại!"
Tiếng đàn bi thương của Triệu Bân lại vang lên mang theo cầm ý hủy diệt.
Nữ soái ôm đầu rên rỉ, ánh mắt có lúc tỉnh táo có lúc mông lung, có lúc cuồng bạo có lúc dữ tợn, khí thế cũng trở nên hết sức hỗn loạn. Tà ma mặc dù đang trấn áp ý thức của nữ soái nhưng cũng không ngăn được ý thức thức tỉnh làm suy yếu sức mạnh của nó.
"Ngươi, đáng chết".
Nữ soái hừ lạnh một tiếng, bắt đầu kết ấn niệm chú, kiếm khí màu đen xuất hiện đầy trời lăng không đâm về phía Triệu Bân. Tà ma bên trong cơ thể nữ soái không hề ngu ngốc, ý thức của nữ soái sở dĩ có thể thức tỉnh đều là bởi vì tiếng đàn của tên tiểu võ tu kia.
Chỉ cần tiêu diệt tên tiểu võ tu đó thì tiếng đàn sẽ dừng lại.