Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, từ một cường giả Chuẩn Thiên đỉnh phong, nữ soái đã bị hạ cấp cảnh giới tới mức tu vi mất hết.
Rừng núi dưới ánh trăng đầy nét hiu quạnh âm u.
Trước vách núi, không khí khá đè nén.
Đường đường là thống soái quân Xích Diễm, là cao thủ Chuẩn Thiên chân chính mà lúc này lại mất đi toàn bộ tu vi.
“Sao có thể như vậy chứ!”, nữ soái lẩm bẩm.
Dựa vào kinh nghiệm và kiến thức của cô ta thì cũng khó có thể giải thích sự việc kỳ quái này.
Triệu Bân cũng thì thầm, hai mắt lúc sáng lúc tối: “Là do tai họa tạo thành sao?”
Mà hắn khá tin tưởng vào suy đoán này.
Trừ tai họa thì hắn không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Nghĩ thế, không biết sao một nỗi hổ thẹn bao phủ trong lòng hắn. Nếu không vì tìm mình, nữ soái cũng sẽ không rơi vào tình trạng suy yếu, mà không yếu đi thì cũng không bị tai họa lợi dụng sơ hở, mà không bị tai họa thì nữ soái sẽ...
Cứ thế mà suy đoán, tu vi của nữ soái biến mất, lỗi của hắn rất lớn.
“Không liên quan tới ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ bị một lần như vậy!”
Nguyệt Thần nói là thật, trong cơ thể nữ soái có tai họa ngầm. Cô ta đã nhìn ra được nhưng không báo cho Triệu Bân, bởi có nói cũng vô dụng. Với năng lực của người trần mắt thịt thì hoàn toàn bó tay với tai họa này, tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính nữ soái, đây cũng coi như là một cách thức tu hành khác.
“Sao có thể chứ?”
Nữ soái vẫn đang lẩm bẩm, cả người đứng lên.
Mà cô ta cũng không thể nào đứng vững nổi.
Hoặc có thể nói là vì tu vi mất hết, sức lực cũng không còn, ngay cả đứng cũng không thể đứng nổi.
“Tiền bối!”, Triệu Bân vội tiến lên, nâng đối phương dậy.
“Về Đại Hạ thôi!”
Sắc mặt nữ soái tái nhợt, hơi thở yếu ớt.
Tu vi mất hết, cô ta không thể bảo vệ được Cơ Ngân, ở lâu một ngày thì đều chỉ là rắc rối thêm thôi.
Cô ta không biết nguyên nhân nên đành phải về nhờ cảnh giới Thiên Võ xem xét vậy.
Triệu Bân không quá muốn nhưng vẫn mở phong ấn và xiềng xích rồi cõng nữ soái rời đi.
Nữ soái vô cùng mệt mỏi, từ khi học võ tới giờ, cô ta chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ yếu đến thế này.
Tay trói gà không chặt, đứng cũng là việc khó khăn.
Hành trình tới Nam Vực lần này đúng là kiếp nạn của cô ta.
Triệu Bân vận chân nguyên không ngừng liên tục truyền vào trong cơ thể nữ soái.
Nhưng cơ thể nữ soái lúc này tựa như quả bóng cao su bị thủng, dù chân nguyên rót vào bao nhiêu thì vẫn khó giữ lại dù chỉ là một chút. Hắn từng lén “nhìn” một chút mới biết đan điền của nữ soái đã đóng chặt.
“Lỗi của ta!”, Triệu Bân thì thầm một tiếng.
“Số mệnh đã định, ta phải có một kiếp như vậy!”. Nữ soái cười đầy mệt mỏi. Nay quá uể oải, mắt đẹp mông lung, cô ta có cảm giác buồn ngủ mà trước nay chưa từng có, nó lấp đầy ý thức nên nữ soái dần ngủ say.
Vèo!
Triệu Bân dùng bùa tốc hành, lao qua bầu trời như tia sáng màu vàng.
Nửa ngày sau, hắn đáp xuống đảo nhỏ của Bạch gia.
Như hắn dự đoán, Bạch gia đã rút.
“Thế này...”
Những người già của Bạch gia nhìn thấy Triệu Bân và nữ soái thì kinh ngạc, đặc biệt là khi thấy tình trạng của nữ soái, sắc mặt họ đều thay đổi. Thế này là sao, mới không gặp một hai ngày mà tu vi không còn nữa?
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!