Rất nhanh, món ngon đã được mang lên, có đầy đủ hương vị, bày ra cả một bàn lớn.
“Món này ăn ngon!”
“Ăn từ từ, coi chừng nghẹn!”
Triệu Bân hiểu chuyện không ngừng gắp thức ăn cho nữ soái.
Sở Lam đói lắm rồi, cô ta ăn mà không màng hình tượng.
Mà Triệu công tử lại lôi ra thau cơm của mình, đi đâu cũng mang theo, tiểu nhị bưng thức ăn lên thấy vậy đều lén nuốt nước bọt, lòng thầm nghĩ: Ăn như hà bá đánh vựa cả đôi thế này, đừng bảo là ăn chực nhé!
Không sao.
Ăn chực không trả tiền cũng không việc gì.
Dám ăn mà không chịu trả thì đừng mong đi khỏi đây!
“Lão đại, không có!”
Triệu Bân đang ăn ngon lành thì phân thân liên tục truyền về tin tức.
Nói không có là vì không tìm được đan giả chết, tìm khắp thành cổ này cũng không có!
“Cũng nằm trong dự đoán rồi!”, Triệu Bân hít sâu một hơi.
Đan giả chết này rất hiếm, không tìm thấy âu cũng là bình thường.
Hòn đảo này không có thì đổi cái khác, tất cả đều phải đặt sự an toàn của nữ soái lên đầu, dù sao đây cũng là lãnh thổ Nam Vực, nếu có người cố tình gây chuyện, một mình hắn chưa chắc có thể bảo vệ nổi nữ soái, không phải lần nào cũng gặp không gian biến động, không phải lần nào cũng gặp không gian biến động mà không có khe nứt như thế.
“Hai vị tiểu hữu, ăn uống ngon lành quá nhỉ!”
Đang nghĩ, một ông lão béo đi tới, tay bụm lại, miệng cười lớn, há miệng một cái là thấy cả hàm răng vàng khè, hơn nữa nụ cười này trông không bình thường chút nào, dù nhìn kiểu gì cũng thấy bỉ ổi vô cùng.
“Có việc gì?”, Triệu Bân hỏi.
“Muốn danh sách đấu giá không, lão phu sẽ cung cấp cho!”, lão già béo có vẻ mặt thần bí.
“Danh sách... đấu giá?”
“Ngày mai trong thành Liệt Hỏa này có hội đấu giá, lão phu tốn rất nhiều công sức mới có được danh sách đấu giá!”
“Cho ta một bản!”
Triệu Bân nói, buông bát đũa.
Có hội đấu giá thì sẽ có thứ tốt. Hắn không quan tâm gì khác, chỉ muốn đan giả chết, trong cửa hàng không có, biết đâu trong hội đấu giá sẽ có, cũng không tốn bao nhiêu, xem chút cũng chẳng sao.
“Hàng thật giá thật nhé”.
Lão già mập cười rồi lấy ra một cuộn giấy.
Triệu Bân lấy ngân phiếu rồi mở cuộn giấy ra xem.
Đúng là danh sách đấu giá: binh khí, bí thuật, công pháp, đan dược... gì cũng có.
“Tiểu hữu, có muốn lấy được bảo vật không!”
“Lão béo chưa đi mới tới gần nữ soái, vẫn là nụ cười hèn mọn kia.
“Không cần!”, nữ soái lạnh nhạt đáp.
“Xem hàng trước một chút cũng được!”
Lão mập cười, móc từ trong tay áo ra một cuộn tranh.
Nữ soái nhăn mi, đã nói không cần mà còn hấp tấp chào hàng thế à?
“Chắc chắn là bản gốc nha!”
Nữ soái nhíu mày, lão mập đã mở bức tranh.
Được rồi, không phụ sự mong đợi của mọi người, đúng là hàng cao cấp! Tuy hơi lộ liễu chút nhưng màu sắc khá “tươi đẹp bắt mắt”.
Nữ soái vừa nhìn thì mặt lại đỏ, mấy cảnh này... trước đó cô ta vừa thấy rồi, hơn nữa còn là hình động. Giờ đến tửu lầu ăn cơm cũng không yên, còn đụng phải chuyện này à.
“Rất đẹp mắt nhỉ!”, lão mập cười he he.
“Ngươi...”, nữ soái tức giận rồi, trong mắt dâng lên hai ngọn lửa, không biết là xấu hổ hay quá giận dữ đây. May mà tu vi cô ta đã mất hết, bằng không sẽ tung một cái tát tiễn lão già này về với ông bà luôn.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!