Nói cho đơn giản, về cơ bản là thuê phòng.
“Tiền bối, nghỉ ngơi sớm đi”.
Triệu Bân đặt tay nải xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, cầm kính viễn vọng quan sát khắp nơi. Bệnh nghề nghiệp rồi, mỗi khi tới nơi nào xa lạ, hắn sẽ quan sát xung quanh trước, không thể nào thiếu cảnh giác được.
Màn đêm vẫn chưa tan đi.
Nhưng thành Liệt Hỏa rất phồn hoa, đèn đuốc sáng rực.
Qua hồi lâu Triệu Bân mới thu hồi tầm mắt, lôi ra một xấp bùa nổ dán lên tường và cột trong phòng, toàn là bùa ẩn giấu. Làm xong mấy việc này, hắn mới tìm một chỗ, khoanh chân ngồi xuống. Chẳng có ý nghĩ tà niệm gì đâu, nữ soái đã mất tu vi, trói gà còn không chặt, hắn phải bảo vệ thật tốt mới được.
Lỡ như bị trộm đi mất, thế thì tổn thương tình cảm đôi bên lắm.
“Nghỉ ngơi sớm đi”.
Nữ soái buông mành, nhưng không thể nào ngủ được.
Chủ yếu là... không quen lắm.
Trong mắt Nguyệt Thần, đây là câu chuyện của một cây cải thảo và một con heo.
Đêm dần vào khuya.
Nữ soái đã ngủ say, giấc ngủ rất yên ổn.
Lúc này Triệu Bân đứng dậy, chậm rãi vén mành lên, hai ngón tay chụm lại, nhẹ nhàng đặt lên mi tâm của nữ soái. Một tia võ hồn thông qua mi tâm của cô ta tiến vào cơ thể, không phải hắn muốn soát hồn, mà là hắn đang xem bệnh cho nữ soái.
Một hồi xem trộm còn rõ ràng hơn lần trước.
Đan điền của nữ soái đã khép chặt, kỳ kinh bát mạch cũng bít tắc, dù có chân nguyên cũng không thể lưu giữ được. Kinh nghiệm của hắn đến giờ vẫn khó lòng giải thích mọi chuyện, điều duy nhất có thể nghĩ tới là tà ma ẩn nấp trong cơ thể của nữ soái.
Nếu Nguyệt Thần vẫn còn ở đây, chắc chắn có thể đưa ra đáp án chính xác.
“Sớm muộn gì cũng quay lại”.
Đây chính là lời đáp của Nguyệt Thần.
Sở dĩ tu vi của nữ soái mất hết, quả thực có liên quan tới tà ác, nhưng cũng có nguyên nhân từ công pháp. Ngoài ra, đây là sức mạnh không gian còn sót lại từ nứt gãy không gian, nhiều nguyên nhân dồn nén mới xúc tiến tai họa này.
Khi nào nó nên quay về, nó sẽ tự quay về.
Triệu Bân bỏ ra một ít chân nguyên để bồi bổ cơ thể cho nữ soái. Từ khi tu vi mất đi, cơ thể cô ta khá lạnh, dù đã đắp chăn vẫn cứ run lẩy bẩy, thỉnh thoảng còn nhíu mày, dường như đang mơ thấy ác mộng.
Tới khi chân nguyên của hắn tiến vào cơ thể, nét khổ sở trên mặt cô ta mới tan đi, giấc ngủ cũng yên ổn hơn, trên môi còn thấp thoáng nụ cười. Không ai biết cô ta thức hay đang mơ.
“Có phải ta khắc người Sở gia lắm không”, Triệu Bân lầm bầm.
Hai nữ tử kiều diễm nhất của Sở gia, một người vì hắn mà hương tiêu ngọc vẫn, một người vì hắn mà mất sạch tu vi, điều này khiến hắn bất giác nghĩ rằng, đúng là bát tự không hợp, đi tới đâu xung khắc tới đó.
Không biết qua bao lâu, hắn mới thu tay về, nhẹ nhàng buông mành, lặng lẽ quay đi.
Dưới ánh sáng trăng, hắn đứng lặng trước giường. Từ đây trông ra, loáng thoáng thấy được biển lớn, sóng vỗ dập dềnh, thỉnh thoảng còn có ánh sáng kỳ lạ nổi lên. Không còn nghe thấy tiếng nổ nữa, chắc là dị bảo từ trên trời rơi xuống bị cướp đi hết rồi, khắp nơi chấm dứt chiến sự, nhưng hắn biết chắc, sóng ngầm vẫn đang cuộn trào.
Rạng sáng, ánh mặt trời vẫn chưa ló.
Màn đêm u ám kéo dài đến bất thời, giống như một tấm màn đen che phủ bầu trời.
Nếu tính thời gian, đáng ra đã là sáng sớm rồi.
Sắc trời u tối vẫn không thể ngăn cản phiên đấu giá diễn ra.
Cúi đầu nhìn xuống, dòng người trong thành đang đổ dồn về trung tâm thành, nơi đặt điểm đấu giá.
Người tới không ít, đủ kiểu ăn mặc, hoặc là dùng thuật biến thân, không thì mặc áo bào đen. Cho dù là cao thủ đạt đỉnh Chuẩn Thiên cũng không dám sơ suất, nếu mua được món báu vật nào hoặc chọc giận ai đó trong buổi đấu giá thì phiền phức lắm. Đi một mình thì không sao, bị chặn đường cướp bóc cũng vẫn ổn, nếu mất mạng hay liên lụy tới gia tộc thì sẽ là một trận tai ương.