Lọc Truyện

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 Người của thành Thiên Thu đồng loạt nhìn về phía đỉnh núi.  

 

Họ có thể trông thấy toàn thân Ma Hậu tỏa ra ánh sáng, xung quanh cô ta có dị tượng xuất hiện.  

 

Ngoài ra còn có một thứ Phật âm uy nghiêm mà xa xôi, dường như lẫn cả ma lực, vang vọng khắp thành Thiên Thu.  

 

Trước ánh mắt của đám đông, mi tâm của Ma Hậu xuất hiện hoa văn bí ẩn.  

 

Đó là hoa văn của Phật gia, cô ta sở hữu song thế thân, cũng tinh thông Phật pháp.  

 

“Liệu có tìm được không?”, Thương Khung nhấp một ngụm rượu.  

 

“Được”, Ma Quân chỉ nói một chữ, lạnh lẽo đến đáng sợ.  

 

Ông ta đã không thể đè nén được sát ý nữa, muốn tới đất Phật tìm người đó tính sổ. Việc mình bị phong ấn tám ngàn năm, có lẽ ông ta chấp nhận được, nhưng vợ và Ma Vực là giới hạn của ông ta, món nợ này phải dùng máu tươi để bồi thường.  

 

Ánh trăng tan đi, Ma Hậu đột ngột mở mắt.  

 

Đôi mắt của cô ta vẫn trong veo như nước, nhưng có Phật quang nhảy múa bên trong.  

 

Nhìn kỹ lại, ở sâu nơi được Phật quang che giấu, ẩn giấu hình bóng của chốn bồng lai.  

 

Đó… chính là đất Phật.  

 

Sau mấy ngày cảm ứng, cuối cùng cô ta cũng tìm thấy.  

 

Trong đêm, rất nhiều người mặc áo đen ra khỏi núi Bất Tử.  

 

Họ như những con u linh, chạy thẳng về phía Tây Nam.  

 

Người dẫn đầu tất nhiên là Ma Hậu, Ma Quân và Triệu Bân cùng nhau sóng vai.  

 

Đội hình của thành Thiên Thu đúng là binh lực hùng hậu.  

 

Phàm là người theo họ ra ngoài, tu vi yếu nhất cũng phải là võ tu Địa Tạng.  

 

Quan trọng nhất, họ chuẩn bị kỹ càng, sẵn sàng đấu đến cùng.  

 

“Nếu cứu được vợ ngươi ra, ngươi phải ghi công cho ta đấy”.  

 

Tiểu vụ linh cũng có mặt, nó đang xoạc chân ngồi lên vai Triệu Bân.  

 

Nói nhiều cũng thành phí lời, nó muốn nước của tiên trì, chỉ mong tiên trì để tăng kích cỡ.  

 

Triệu Bân không đáp lại, hắn lấy cho nó một bình.  

 

Nước nước hồ này đã được tôi luyện, tinh khiết vô cùng.  

 

“Thế… thế này thì ngại lắm”.  

Tiểu vụ linh cười khà khà, bàn tay nhỏ cực kỳ nhanh nhẹn.  

 

Sau khi dốc hết nửa bình nước, tinh thần của nó lên cao, dù không thấy vóc dáng thay đổi, nhưng hồn lực tinh túy hơn khá nhiều.  

 

Ma Quân và Ma Hậu liếc mắt nhìn sang.  

Danh sách truyện HOT