Lọc Truyện

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 “Dạy ta đi!”, Triệu Bân lại cười. Tất nhiên đây là để phòng ngừa, nhỡ có hôm nào Nguyệt Thần tỉnh lại, xét đến tính cách của Tú Nhi thì hắn cần chuẩn bị cẩn thận để không bị lừa nữa. Việc tu Bế Khẩu Thiền là rất cần thiết, ông đây không lên tiếng, cô đi mà trêu chọc”.  

 

“Được thôi”.  

 

Hồ Lai cũng không keo kiệt, mò trong tay áo, xách ra một bí quyển.  

 

Chính là Bế Khẩu Thiền, bí mật của đất Phật, hắn ta đã học thông từ lâu.  

 

Triệu Bân lại quay về Thiên Tông vào lúc đêm muộn.  

 

Liễu Tâm Như đang ngồi đọc sách dưới gốc cây già trên đỉnh Tử Trúc.  

 

Khi Triệu Bân đi lên thì thấy một vòng sáng của ánh trăng chiếu xuống.  

 

Hắn lại nhìn thấy bóng dáng của Sở Vô Sương trên người của Liễu Tâm Như.  

 

Hắn chắc chắn đây không phải là ảo giác.  

 

Chính vì đây không phải ảo giác nên hắn mới thấy khó hiểu.  

 

Liễu Tâm Như và Sở Vô Song có mối liên hệ nào bí mật sao?  

 

Không ai giải đáp được cho hắn.  

 

Hắn nhìn ý thức, Nguyệt Thần vẫn đang ngủ say.  

 

E là chỉ có Nguyệt Thần mới giải đáp được cho hắn những chuyện này.  

 

Thấy Triệu Bân đi lên, Liễu Tâm Như bỏ sách xổ xuống, mỉm cười dịu dàng.  

 

Bên dưới gốc cây già lại có thêm một người.  

 

Nàng vẫn là thê tử khôn khéo giàu tình cảm như thế.  

 

Hắn vẫn là thanh niên hiếu học tốt bụng, nghiên cứu Bế Khẩu Thiền.  

 

Môn Phật pháp này đúng là rất huyền ảo.  

 

Tu môn pháp này xong thì không sợ bị Nguyệt Thần trêu nữa rồi.  

 

Cũng may Nguyệt Thần đang ngủ, nếu cô ta tỉnh dậy thấy Triệu Bân chăm chỉ như vậy thì chắc chắn sẽ chỉ liếc xéo một hồi rồi nói một câu: “Có đồ nhi thế này, bà đây rất ‘vui lòng’”.  

 

Bế Khẩu Thiền không khó học.  

 

Lấy thiên phú của Triệu công tử thì rất nhanh đã xong.  

 

 

 

Chờ Liễu Tâm Như đi ngủ thì hắn mới lên đỉnh núi, một mình nhìn lên không.  

 

Từ khi tỉnh lại đến giờ, hắn luôn cảm thấy rất lạ, như thiếu đi chút gì đó nhưng cũng không rõ là gì. Hắn chỉ biết linh hồn mình như được bỏ đi một xiềng xích, cảm thấy nhẹ nhàng  chưa từng có.  

 

Hắn lấy một thanh kiếm gỗ, múa kiếm dưới trăng.  

 

Có người qua đường thấy được, nhìn đến nhướng mày.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT