Lọc Truyện

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 “Đúng là trai tài gái sắc”.  

 

Nhiều người lầm bầm như vậy, đa số là người của thành Vong Cổ, không ai không cảm khái, cũng không ai dám tin hắn là tên võ tu vô dụng ngày nào, cũng không ai dám tin nàng là cô nhóc mù khi ấy.  

 

Phế vật với kẻ mù.  

 

Xứng lứa vừa đôi biết bao.  

 

Thứ mà họ từng trao đi không phải là lời chúc phúc, mà là chế giễu và cười nhạo.  

 

Ba năm sau, họ mới biết suy nghĩ của ngày trước nực cười tới mức nào: bất kể là Triệu Bân hay Liễu gia Tâm Như đều là yêu nghiệt nghịch thiên, nhìn từ góc độ nào cũng là nhân duyên do ông trời tác hợp.  

 

“Tâm… Tâm Nhi”.  

 

Khi hai người đang đi thì một tiếng gọi rất khẽ vang lên.  

 

Đó là Liễu Thương Không, lão ta gọi tên con gái nhưng không dám nhìn thẳng vào con.  

 

Lão ta cũng không dám nhìn thẳng vào con rể của mình, không chỉ bởi vì Triệu Bân là cao thủ Thiên Võ, phần nhiều còn vì chột dạ. Năm đó trong hôn lễ thay mận đổi đào, Liễu gia đã khiến Triệu gia mất hết thể diện.  

 

Triệu Bân im lặng không nói gì, nhìn cũng chẳng buồn nhìn.  

 

Liễu Tâm Như mỉm cười dịu dàng, dù trong nụ cười này chẳng thấy được chút tình cảm. Nàng chưa từng oán hận vì bị cha ghẻ lạnh, nhưng điều khiến nàng giữ mãi khúc mắc trong lòng là khi mẹ ôm hận qua đời, không thấy nam nhân này tới nhìn một cái.  

 

“Xin lỗi”.  

 

Liễu Thương Không khàn giọng nói, áy náy vô cùng.  

 

Câu nói của lão ta không nhận được lời hồi đáp, chỉ thấy con gái và con rể càng đi càng xa. Vẻ lãnh đạm của họ là sự trừng phạt lớn nhất đối với người làm cha như lão ta, lão ta cuối cùng cũng phải trả giá cho lỗi lầm trong quá khứ.  

 

Hả?  

 

Triệu Bân từng liếc mắt nhìn sang.  

 

Lại lần nữa, hắn nhìn thấy bóng dáng của Vô Sương trên người Liễu Tâm Như. Hắn từng gặp chuyện quỷ dị này không chỉ một lần, tuy rằng chỉ chợt lóe lên trong chốc lát, nhưng khó tránh khỏi thiên nhãn của hắn.  

 

“Tú Nhi?”  

 

Triệu Bân nhìn Nguyệt Thần, mong mỏi một đáp án.  

 

“Trên bông hoa bồ đề mà nàng ta dung hòa nhuốm máu của Vô Sương, máu nhờ sức mạnh niết bàn của bồ đề để tạo ra một chút “linh”, cùng hoa bồ đề dung hợp vào cơ thể của Liễu Tâm Như”, Nguyệt Thần giải thích: “Thứ ban nãy ngươi nhìn thấy là “linh” đó, nó là hình thái hiển hóa của Sở Vô Sương”.  

 

“Có phải linh hồn của Vô Sương đã sống lại không?”, Triệu Bân vội hỏi.  

 

Nguyệt Thần không nói gì, chỉ vung tay tạo thành một mảng tiên quang, là pháp môn phục sinh.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT