"Hôm nay cô không đi làm sao?", Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân hỏi.
Bình thường Hứa Thanh Vân đều đi làm từ sáng sớm.
Hứa Thanh Vân lạnh lùng nói: "Bên ngoài có người".
"Có người sao?", Trịnh Sở tự hỏi, chẳng lẽ là người nhà họ Chu?
Khi Trịnh Sở mở cửa, anh nhìn thấy Chu Trang Tiêu, Chu Khang và Dương Ngọc Nương mẹ gã, đang nhìn anh với ánh mắt khinh thường và hằn học.
Phía sau lưng ba người bọn họ là hàng chục người mặc áo đen cầm gậy gộc trong tay.
“Trịnh Sở, ngày hôm qua không phải cậu điên cuồng lắm hay sao? Bây giờ còn điên cuồng không?”, Chu Trang Tiêu khoảng bốn mươi tuổi nhưng tính tình lại giống y hệt Chu Khang.
"Chuyện mà mày bảo tao chờ là thế này sao?", Trịnh Sở thản nhiên nói với Chu Khang, không hề quan tâm đến những người trước mặt.
Nhìn thấy Trịnh Sở phải một mình đối phó với nhiều người như vậy thế mà vẫn tỏ ra ngông cuồng, Hứa Thanh Vân thở dài, thầm nghĩ sau khi Trịnh Sở mất tích ba năm trở về thì lại tự nhiên trở nên quá tự cao tự đại.
Trong lòng cô đang lưỡng lự không biết có nên gọi cho người đàn ông đó không.
Mặc dù Hứa Thanh Vân không thích người đàn ông đó nhưng nếu như gã tới thì nhất định có thể giải quyết được chuyện khủng hoảng trước mặt.
Dù sao gia đình của gã cũng có địa vị không hề thấp ở thành phố Giang Nam này.
Nhưng nếu như làm như vậy thì Hứa Thanh Vân sợ mình sẽ nợ gã một ân tình, sau này sẽ không dễ dàng từ chối khi gã mời mình đi ăn hay đi xem phim nữa.
Chu Trang Tiêu nghe Trịnh Sở nói vậy thì cười khẩy nói: "Nhóc con, sắp chết đến nơi rồi mà còn cứng miệng hả? Để tôi bảo người đánh gãy tay chân của cậu xem cậu còn có thể cứng miệng như vậy được nữa không?"
“Trịnh Sở chứ gì, con trai lớn của nhà họ Trịnh chứ gì, hôm nay tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác bị tao đánh bầm dập là như thế nào!”, Chu Khang nghiến răng, lộ ra khuôn mặt dữ tợn nói.
Lần trước gã bị Trịnh Sở đá vào bãi rác khiến cho toàn thân hôi thối, trong miệng toàn là rác, nỗi nhục đó gã không thể nào quên được.
Dương Ngọc Nương lãnh đạm nói: "Các người làm gì mà đứng lề mề ở đó vậy, còn lề mề hơn cả đàn bà".
Hứa Thanh Vân nghe vậy thì biết đám người kia đang chuẩn bị ra tay cho nên cô vội vàng bấm số điện thoại của người đàn ông kia, hy vọng khi nghe danh của người đàn ông kia thì đám côn đồ này sẽ dè chừng.
Bíp bíp bíp!
Điện thoại rất nhanh đã kết nối, sau đó có một giọng nam vui vẻ truyền đến: "Thanh Vân, sao hôm nay em lại đột nhiên gọi cho anh vậy? Em đã đồng ý làm người yêu của anh rồi sao?"
“Cậu Vương, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp”, Hứa Thanh Vân nói, giọng điệu có chút khó chịu.
Cô thực sự không muốn nhờ người đàn ông này giúp đỡ vì sợ gã sẽ dây dưa với cô nhiều hơn.
"Có chuyện gì? Chỉ cần làm được thì anh nhất định sẽ giúp em", người đàn ông ở đầu dây bên kia vui vẻ lên tiếng.
"Trịnh Sở đã xảy ra chuyện, tôi mong anh giúp tôi nói vài lời với người nhà họ Chu", Hứa Thanh Vân nhỏ giọng nói.
"Trịnh Sở? Thằng chồng rác rưởi của em đã quay lại rồi sao?", người đàn ông ở đầu dây bên kia còn chưa đồng ý yêu cầu của Hứa Thanh Vân mà đã hỏi ngược lại.
"Rốt cuộc anh có thể giúp hay không?", Hứa Thanh Vân sốt ruột nói.
“Không, thằng đó bị đánh chết sớm thì càng tốt, như vậy thì em mới trở thành người yêu của anh được”, người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ cười nói.
Hứa Thanh Vân dứt khoát cúp điện thoại, cô nghĩ rằng mình không còn gì để nói với người đàn ông này.
Dương Ngọc Nương vừa nghe được cuộc điện thoại giữa Hứa Thanh Vân và cậu Vương.
Sau khi Hứa Thanh Vân cúp điện thoại, bà ta cười mỉa mai nói: "Tôi còn tưởng rằng cô thật sự có thể mời người của nhà họ Vương đến, dọa chúng tôi sợ chết khiếp".
Cậu Vương là con cháu dòng chính của nhà họ Vương, một trong tứ đại gia tộc ở thành phố Giang Nam, nếu để xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Vương thì sẽ không tốt cho sự phát triển của nhà họ Chu.
Bây giờ thấy cậu Vương không chịu giúp Trịnh Sở, Dương Ngọc Nương mới cười ha hả nói: "Còn do dự cái gì nữa, mau đánh nó tàn phế đi!"
Mấy chục người mặc đồ đen ở phía sau vừa nghe thấy Dương Ngọc Nương nói thì liền trở thành những con sói hung hãn, cầm gậy gộc trên tay xông về phía Trịnh Sở.
Hai cha con Chu Trang Tiêu và Chu Khang cũng cầm gậy lớn trên tay, chuẩn bị đập thẳng vào đầu Trịnh Sở.
Bọn chúng không chỉ muốn đánh Trịnh Sở tàn phế mà còn muốn đánh anh thành một kẻ ngu dại.
Bọn chúng muốn cho anh biết anh chỉ là một tên rác rưởi, không có tư cách đối nghịch với bọn chúng.
Vẻ mặt của Trịnh Sở vẫn rất bình tĩnh nhìn đám người trước mặt giống như đang nhìn một đám người ngu ngốc đang muốn chống lại mình.
"Đám ruồi bọ tự tìm đường chết", Trịnh Sở vừa nói vừa vung tay phải ra nắm lấy cổ tay của một kẻ mặc đồ đen, đoạt lấy cây gậy trên tay kẻ đó rồi đá kẻ đó bay ra xa.
Trịnh Sở cầm cây gậy trong tay xông về phía đám côn đồ, đánh bọn chúng bay tán loạn.
Bang! Bang! Bang!
Răng rắc!
Đám côn đồ lần lượt ngã xuống, ôm đầu đầy máu, tay chân đều bị đánh gãy.
Còn có một số kẻ vừa ngã xuống đất đã hộc máu rồi bất tỉnh ngay tại chỗ.
Chu Khang và Chu Trang Tiêu đều đang cầm gậy lớn trong tay nhưng thân thể đều đông cứng lại không dám di chuyển.
Bây giờ nhìn thấy những tên côn đồ mà mình gọi tới đều bị đối phương đánh gục chỉ trong chớp mắt, trong lòng hai người cảm thấy hết sức sợ hãi.
Trên trán hai người chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thân thể khẽ run rẩy.
“Trịnh Sở, chuyện này tao nhất định không để yên cho mày”, Chu Khang đang rất sợ hãi nhưng vẫn giả vờ tỏ ra mạnh mẽ.
"Hôm nay nếu cậu dám gây thương tổn cho chúng tôi thì hậu quả cậu không thể gánh nổi đâu!", Chu Trang Tiêu tuy đang run rẩy nhưng vẫn nói lời uy hiếp.
Hai chân của Dương Ngọc Nương lúc này đã muốn nhũn ra, sắc mặt bà ta tái nhợt nhưng vẫn ngập ngừng nói: "Cậu! cậu đừng quá ngông cuồng, hôm nay chúng tôi tha cho cậu, hôm khác nhất định quay lại".
Sau khi Dương Ngọc Nương nói lời này, bà ta thấy Trịnh Sở không có ý định thả bọn họ đi thì liền tiếp tục nói thêm: "Chúng tôi có quan hệ rất tốt với Trần đại sư, nếu như cậu dám tấn công chúng tôi thì Trần đại sư nhất định sẽ không tha cho cậu".
Hứa Thanh Vân vừa nghe thấy tên Trần đại sư thì liền bước ra khỏi phòng nói với Trịnh Sở: "Thả bọn họ đi, Trần đại sư không phải là người mà anh có thể đắc tội đâu".
.