“Doãn Lăng Diệc, ngoan nằm xuống, đắp chăn lên, chị kể chuyện cổ tích cho em nghe” Doãn Băng Dao kéo chăn lên, đắp cho Doãn Lăng Diệc.
Cậu liền lắc đầu, “Em không muốn nghe chuyện cổ tích, em muốn nghe chị kể chuyện về anh”
“Anh?” cô không hiểu, “Anh nào?”
“Chính là người bạn tốt của chị đó, em hôm đó em thấy anh ấy bước từ trên xe xuống, anh rất đẹp trai. Doãn Lăng Diệc rất thích anh”
“À, em nói anh ta sao” cô chợt hiểu ra, “Tại sao Doãn Lăng Diệc lại thích anh ấy?”
“Ừm…” Doãn Lăng Diệc cắn ngón tay nghĩ nghĩ, “Bởi vì anh ấy rất mạnh mẽ giống một người anh trai”
Băng Dao cười cười, “Thì ra là vì vậy”
Cậu kéo tay Băng Dao, “Chị có thể bảo anh chơi cùng Lăng Diệc được không?”
“Hả… không được đâu”
“Tại sao?” Lăng Diệc thất vọng hỏi.
“Bởi vì công việc của anh ấy rất bận, đợi sau này anh ấy hết bận, chị sẽ bảo anh ấy đến chơi cùng em được không?” Không nỡ nhìn vẻ mặt thất vọng của em trai, cô đành phải nói dối.
“Chị có thể nói cho em biết anh tên gì không?”
Dường như Doãn Lăng Diệc rất thích Ngự Giao.
Cô cảm giác có chút kỳ lạ, một người lạnh lùng như Ngự Giao, cả người tràn đầy cảm giác thô bạo, tại sao em trai cô lại có thể thích anh ta?
“Anh ấy tên… Thẩm Ngạn Bằng”
Thẩm Ngạn Bằng là tên thực của Ngự Giao
“Ồ, Anh Ngạn Bằng, hì hì, tên này thật là hay”
Băng Dao xoa xoa đầu em trai, thật ra thì ngốc nghếch cũng chưa chắc là không tốt, suy nghĩ đơn giản, không cần hiểu thế giới đen tối này
Khó khăn lắm cô mới dỗ được Doãn Lăng Diệc ngủ, cô vừa vươn vai một cái, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra hít thở bầu không khí trong lành ban đêm.
Trong lúc vô tình nhìn thấy một chiếc xe hơi đậu bên dưới.
Đó là chiếc xe chuyên dùng của Ngự Giao.
Anh ta về rồi! trong lòng Băng Dao đột nhiên có chút vui sướng.
Đã mấy ngày nay Ngự Giao không trở về nhà.
Một người bảo vệ mở cánh cổng lớn sang trọng, chiếc xe từ từ chạy vào bãi đỗ xe.
Băng Dao đóng cửa sổ, trở về phong của mình.
Đi trên hành lang, trong lòng vô cùng rối rắm, không biết có nên đi tới phòng anh ta hay không.
Bình thường, nếu anh ta không “cho gọi”, bọn họ sẽ không bao giờ chạm mặt nhau.
Bất đắc dĩ thở dài, Băng Dao ngẩng đầu lên, phát hiện bản thân đã đi tới trước cửa phòng của Ngự Giao!
Cô bị hành động của chính mình làm sợ hết hồn.
Đang định xoay người rời đi, liền nghe thấy tiếng động từ bên trong truyền ra…
Tiếng ưm… ưm… a… a…a… mờ ám của phụ nữ, truyền vào trong tai cô.
Bước chân cô liền dừng lại, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đưa tay, mở cánh cửa phòng Ngự Giao.
Một giây sau, Doãn Doãn Băng Dao liền hối hận vì bản thân đã đẩy cửa ra.
Trên sofa, hai thân thể đang quấn lấy nhau, người đàn ông cao lớn cường tráng lõa thể, người phụ nữ cũng không một mảnh vải trên người, cặp chân dài của cô ta đang vòng chặt trên hông người đàn ông. Sự dây dưa triền miên mãnh liệt, trong phòng tràn đầy mùi xạ hương.
Doãn Băng Dao kinh ngạc mấy giây, bàn tay đặt trên nắm cửa dùng sức nắm thật chặt, trong lòng dường như có vật gì đâm vào đau đớn.
Cô xoay người chuẩn bị rời đi…
“Đứng lại” Giọng nói của Ngự Giao vang lên, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, mồ hôi thấm ướt mấy sợi tóc trên trán, phủ lên đôi mắt hẹp dài càng làm tăng thêm cảm giác ngông cuồng. Ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía cửa nơi Doãn Băng Dao đang đứng.
“A” người phụ nữ dưới thân Ngự Giao hét lên một tiếng, vội vàng khép chặt đôi chân phóng đãng, hai tay cố gắng che đậy cơ thể trần trụi của mình.
“Giao! cô ta là ai? Đúng là đáng ghét” Người phụ nữ lập tức bình tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn Doãn Băng Dao một cái, quay ngược lại tiếp tục ôm cổ Ngự Giao.
Doãn Băng Dao quay lưng vào phía trong căn phòng, cắn chặt răng, xoay người về phía sofa bọn họ đang ngồi, “Xin lỗi đã làm phiền hai người, xin cứ tiếp tục” Chuẩn bị quay lưng rời đi lần thứ hai.
“Tôi bảo cô đứng lại” Anh tức giận, cao giọng nói. Buông người phụ nữ phía dưới ra, đứng lên.
Người phụ nữ nằm trên sofa, liền đỏ mặt. Ngự Giao đứng lên, mất đi cơ thể cao lớn che chắn, toàn bộ cơn thể trần trụi của cô ta đều bị phơi bày ra bên ngoài. Vì thế vội vàng cầm lấy chiếc gối tựa trên ghế sofa chen đậy nơi bí ẩn của người con gái.
Ngự Giao cầm cốc nước lọc trên bàn uống ừng ực mấy hơi liền, môi mỏng ướt đẫm nước, hơn nữa bộ ngực cường tráng rắn chắc để trần của anh càng làm anh trở nên nam tính quyến rũ hơn.
Lạnh nhạt nói một câu: “Cô có thể đi rồi”
“Nghe thấy gì không, cô còn chưa đi?” Người phụ nữ nằm trên ghế sofa, không nhịn được trừng mắt liếc Doãn Băng Dao.
“Người tôi nói là cô” Anh quay đầu lại nhìn người phụ nữ phía sau.
Nghe ra Ngự Giao bảo mình đi, người phụ nữ liền cuống lên, bất chấp cơ thể đang trần trụi, đứng lên ôm Ngự Giao từ phía sau, “Vừa mới bắt đầu mà, sao đã bảo người ta đi rồi…”
Đặt ly nước xuống, Ngự Giao nhẹ nhàng nói, “Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai” Giọng nói lười biếng, nhưng mang theo uy quyền khiến người nghe không thể phản kháng.
Doãn Doãn Băng Dao không lên tiếng, im lặng giống như không tồn tại. Khóe mắt chỉ thoáng lóe lên tia sáng khi nhìn thấy chiếc sofa lớn, sau đó trong lòng cũng không còn bất kỳ cảm giác gì.
Bọn họ cũng đã từng ở nơi này, ân ái thân mật như vậy.
Người phụ nữ bĩu môi, không cam tâm buông tay ra khỏi người Ngự Giao, nhặt từng cái quần áo vứt loạn dưới đất mặc vào, lúc ra tới cửa cố ý va một cái thật mạnh vào người Doãn Băng Dao.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!