Quán cà phê này có tên là Sunshine, vì đây là quán cà phê duy nhất bên cạnh quảng trường, hơn nữa từng góc trong quán đều được ánh mặt trời chiếu sáng, vì vậy được đặt cái tên như vậy.
Chỗ Ngự Giao ngồi, chính là vị trí cô thường ngồi trước đây.
Hơn nữa người ngồi đối diện anh ta lúc này, lại là Thẩm Hiên Bạch, người đàn ông dịu dàng rực rỡ như ánh mặt trời, hiện giờ cũng là ca sĩ nổi tiếng.
Doãn Băng Dao vội vàng nghiêng người trốn sang bên cạnh.
Tại sao hai người đó lại ngồi cùng nhau? Chẳng lẽ bọn họ quen nhau?
Lén thò đầu ra, Doãn Băng Dao nhìn về phía cửa sổ sát đất.
Từ trước đến giờ Ngự Giao luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khi trò chuyện với Thẩm Hiên Bạch, trên mặt anh lại nở nụ cười.
Chẳng lẽ bọn họ có quan hệ rất thân thiết sao?
Nếu Thẩm Hiên Bạch đã biết quan hệ giữa cô với Ngự Giao, vậy anh sẽ nghĩ thế nào?
Hít sâu một hơi, Doãn Băng Dao xoay người rời đi.
Vừa mới đi được vài bước, Thẩm Hiên Bạch liền gọi điện thoại tới: “Băng Dao, em đến chưa? hay để anh tới đón em?”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Thẩm Hiên Bạch, cô càng thêm áy náy, vội vàng nói: “Hiên Bạch, em có việc bận đột xuất, không thể tới được, hẹn anh ngày khác vậy”
Sau đó cô cúp điện thoại, hốt hoảng rời đi.
Doãn Băng Dao đi lang thang một mình trên phố, cảm giác mình giống như con chuột chạy trên đường, ai ai cũng đuổi đánh, khiến cô không có chốn dung thân.
Xoay người, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của mình phản chiếu trên chiếc tủ kính bên đường, cô đưa tay lên sờ gò má lạnh lẽo, Ngự Giao một mực muốn cô làm tình nhân bí mật của anh ta, là vì nhan sắc của cô sao?
Nếu như cô tình nguyện hủy đi gương mặt này.
Bất giác cô dồn lực xuống ngón tay, trên gương mặt trắng hồng hiện lên những dấu tay đỏ ửng.
“Chào cô, xin hỏi cô có muốn thử bộ đồ này không?”
Nhân viên cửa hàng thấy Băng Dao nhìn lên tủ kính rất lâu, không kìm được bước ra hỏi.
Doãn Băng Dao lấy lại tinh thần, “Không, cảm ơn”
***
Tiếng gió thổi xào xạc bên ngoài khung cửa sổ, Doãn Băng Dao ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, trên tay cầm quyển truyện cổ tích, kể chuyện cổ tích cho Doãn Lăng Diệc.
Doãn Lăng Diệc lắng nghe một lát liền ngủ thiếp đi.
“Lăng Diệc”
Nhỏ giọng gọi một tiếng, sau khi chắc chắn cậu đã ngủ, cô buông cuốn truyện trong tay xuống, đứng dậy hôn lên trán em trai một nụ hôn chúc ngủ ngon: “Ngủ ngon nhé Lăng Diệc, ngày mai vẫn là một ngày vui vẻ”
Sau đó nhẹ mở cửa rời đi.
Đang định đi xuống lầu ăn chút gì đó, nghe tiếng mở cửa từ bên ngoài truyền đến.
Cánh cửa mở ra, thì ra là Ngự Giao.
Doãn Băng Dao thở phào một cái, thản nhiên hỏi: “Tại sao anh có chìa khóa nhà này?”
Trước đây mỗi khi anh ta đến đều ấn chuông cửa.
“Chẳng lẽ không thể có sao?” ánh mắt sắc bén dừng trên người cô, ngự dao để chìa khóa xuống bàn, bước nhanh về phía cô.
Nhìn vẻ mặt u ám của anh ta, cô cho rằng bản thân đã nói lỡ lời, vội vàng giải thích: “Ý tôi không phải vậy”