Khi hai người đi vào nhà Tống An Nhi, bên trong nhà hoàn toàn trống rỗng, cũng không có nhìn thấy bóng Tống An Nhi đậu cả.
Bất quá Đường Nhã Phương thấy được chia khóa để ở trên bàn, lập tức đoán ra Tổng An Nhi cũng không đi ra ngoài.
Hai người lại bước đến phòng ngủ lần nữa, quả nhiên nhìn thấy Tống An Nhi ở bên trong.
Bất quá, nhìn trạng thái của cô tựa hồ không được tốt lắm, cả người rúc vào một góc, đầu chốn giữa hai đùi, nhìn vô cùng cô độc thương tâm, hoàn toàn mất hết vẻ sáng sủa hoạt bát ngày thường.
Bên trong nhà, ánh sáng lem nhem mờ tối, tất cả rèm cửa sổ đều bị kéo kín, một chút ánh mặt trời cũng không lọt vào được.
"An Nhi."
Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghị dè dặt ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng gọi cô
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, thân thể Tổng An Nhi rõ ràng run lên, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía hai người.
Khi nhìn thấy được gương mặt cô, lòng Đường Nhã Phương đau quặn lên một cái.
Hai mắt cô sưng đỏ, trang điểm nhòe nhoẹt, con người đỏ ngầu tia máu, cả gương mặt chỉ thấy bị thương cùng tự trách không nói được thành lời.
Đường Nhã Phương thấy vậy, trong lòng cũng không dễ chịu chút nào.
Ban đầu lúc cô bị phản bội, cho dù bị tổn thương, đó cũng chỉ là một mình cô.
Nhưng mà Tống An Nhi thì khác, ngay cả ba mẹ cũng bị liên lụy, thậm chí có thể làm hại hai ông bà phải ngồi tù...!"Tống An Nhi, cậu đúng là một đứa ngu ngốc, xảy ra chuyện một mình trốn ở đây làm gì? Mình và Mẫn Nghi chẳng lẽ đều là hàng trưng bày sao?"
Trong miệng vừa nói ra lời trách cứ, nhưng Đường Nhã Phương lại đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Cô biết, lúc này Tống An Nhi cần ấm áp và quan tâm.
Tổng An Nhi cay cay sống mũi, nước mắt bắt đầu rơi lã chã "Nhã Phương, Mẫn Nghi, hu hu, mình nên làm cái gì bây giờ? Nếu không phải tại mình, ba mẹ mình cũng sẽ không ra nông nỗi này." "Cái này không trách cậu được.
Đường Nhã Phương vỗ về lưng cô an ủi, trong mắt dâng lên một cơn giận dữ.
Cõi đời này, chuyện có thể khiến cho Đường Nhã Phương cảm thấy tức giận, thật sự không nhiều lắm! "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thấy hai người bạn thân đều như vậy, Lê Mẫn Nghi thật sự là không khỏi hoang mang, vội vàng hỏi.
Đường Nhã Phương thở dài, nhanh chóng trấn an Tổng An Nhi, để cô đi rửa mặt, sau đó lại lục tủ lạnh tìm thứ gì đó cho cô ăn.
Trong lúc này, Đường Nhã Phương mang hết những gì mình biết được, tóm tắt cho Lê Mẫn Nghi nghe một lần.
Nghe đến cuối cùng, trên mặt Lê Mẫn Nghi hiện vẻ lạnh lùng, đôi mắt đẹp cũng lóe lên lửa giận: "Ha ha, Hàn Minh Quân, Dương Y Thanh đúng không? An Nhi, hai đứa hạ tiện này giao cho mình đối phó, sao nào? Dù sao mình cũng vừa mới trở về nước, trong thời gian ngắn cũng không có chuyện gì làm cả."
Lúc Tống An Nhi nghe thấy hai cái tên này thời điểm, sắc mặt chợt buồn bã, trong mắt là thống khổ cùng oán hận không ngừng cuộn trào mãnh liệt.
Một hồi lâu sau, cô cắn răng nghiến lợi nói: "Hai người đó mình không có hứng thú, bây giờ mình chỉ muốn giúp ba mẹ ta rửa sạch nỗi oan này thôi." "Con bé ngu ngốc này, trước kia lúc mình chưa trở về, đối với cậu mà nói, chuyện này có lẽ sẽ có chỗ khó giải quyết.
Nhưng bây giờ mình đã trở về rồi, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn cậu bị người khác ức hiếp à? Hơn nữa, cho dù thật sự không có mình, Nhã Phương cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đúng không? Quyền thế của vị ở sau lưng cậu ấy, hoàn toàn không thua kém mình."
Lê Mẫn Nghi xoa xoa đầu Tổng An Nhi, rét lạnh trong đáy mắt lóe lên, cô và Đường Nhã Phương day mặt nhìn nhau một cái.
Ánh mắt Đường Nhã Phương cũng xẹt ngang một tia dữ dội, chợt nói với Tổng An Nhi: "Ban đầu vào lúc mình gian nan nhất, là cậu vẫn luôn ở bên cạnh lo lắng cho mình, bây giờ cậu để cho bọn mình lo lắng cho cậu đi.
Chuyện của dì và chủ, chúng mình sẽ giúp cậu hết lòng hết sức.
Còn về phần người đàn ông cặn bã Hàn Minh Quân kia, cũng giống như cậu đã từng nói với mình lúc trước, nhận ra sớm một chút, sẽ đỡ phải chịu đựng lâu dài.
Những kẻ đê tiện, sớm muộn đều sẽ gặp báo ứng." "Ù!"
Nghe Đường Nhã Phương an ủi, trong lòng Tống An Nhi cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, bất quá vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận được sự thật.
Cho đến lúc này, cô mới hiểu được, bị người ta phản bội, bị người ta chà đạp tình cảm và tâm ý nhiều năm, rốt cuộc khó chịu đến nhường nào.
Cô không có vẻ điềm tĩnh lạnh lùng như Đường Nhã Phương, sau khi bị người ta làm tổn thương, còn có thể nhẫn nhịn, chờ đợi cơ hội phản kích.
Cô sợ lúc mình nhìn thấy cặp trai gái cặn bã kia, sẽ giận đến nỗi trực tiếp xông lên giết bọn họ
Sau khi trấn an Tống An Nhi, Lê Mẫn Nghi rời đi trước, Đường Nhã Phương lo lắng để cô ở nhà một mình sẽ suy nghĩ bậy bạ, dứt khoát kéo cô đến công ty đi làm, định mượn cơ hội này hướng sự chú ý của cô lên chỗ khác.
Tống An Nhi ngã cũng hiểu suy nghĩ của cô, cho nên vì không để cho bạn thân quá lo lắng, chỉ có thể miễn cưỡng lên tinh thần làm việc.
Mà trong lúc Đường Nhã Phương bận rộn giúp Tổng An Nhi nghĩ cách giải quyết vấn đề, làng giải trí bỗng nhiên xảy ra một tai tiếng kinh thiên động địa.
Hoàng Hương Ly, nữ minh tinh đang ăn khách thời điểm hiện tại, đi đêm với lão chủ tịch già của một công ty địa ốc nổi tiếng thành phố H, còn nghe nói, vị chủ tịch này đã kết hôn nhiều năm, trong nhà còn có một con trai và một con gái.
Sau khi tin tức bị tung ra, mấy chữ con giáp thứ mười ba lập tức chếm chệ trên bảng hot search.
Cái tên Hoàng Hương Ly đứng đầu bảng hotsearch suốt một thời gian dài, vô số tiếng chửi rủa, đòi đuổi cổ ra khỏi làng giải trí, bao gồm cả sự thất vọng của fan cứng của chính cô ta, ùn ùn như b nổ tung trên internet.
Danh tiếng của Hoàng Hương Ly ở làng giải trí, cùng với Chu Như Ngọc trước đó, hoàn toàn chênh lệch nghiêng trời lệch đất, vì vậy, tai tiếng một khi bùng nổ, ảnh hưởng tồi tệ cũng đạt đến mức trước đó chưa từng có.
Trong lúc nhất thời, Hoàng Hương Ly cùng vị kia phòng đất sản thương thân mật chiếu vào trên internet phong truyền, mà kỳ thật vất vả tạo dựng lên thanh thuần hình tượng, cũng là hoàn toàn ngã đến đáy cốc.
Lúc Đường Nhã Phương đọc được tin tức này, cũng đầy kinh ngạc.
Cô cẩn thận kéo xem hình ảnh trong bài viết, phát hiện có không ít hình đêm qua ở club Đồng Âm, ngoài ra còn có hình ảnh lẻ tẻ thuê phòng khách sạn hay đi đến những nơi khác bị chụp lại.
Nhiều vô số cộng lại, ít nhất có hai mươi tấm trở lên, rõ ràng, Hoàng Hương Ly bị truyền thông theo dõi, đã không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Đường Nhã Phương không khỏi có chút thở dài.
Làng giải trí quả nhiên nước sâu không lường được, nếu chỉ mới nổi ngược lại cũng thôi, còn loại giống như Hoàng Hương Ly, căn bản cũng chưa có cuộc sống riêng để bị nói, cho nên một khi bị người khác nằm được cán, đó chính là đẩy thẳng cô ta từ thiên đường sa vào địa ngục.
Quan trọng nhất chính là, cô ta muốn trở mình lần nữa, e rằng sẽ rất khó khăn.
Dĩ nhiên, bất kể bên ngoài vì tin tức của Hoàng Hương Ly mà tranh cãi sòm gà bay chó sủa đến đầu, cũng đều không liên quan đến cô.
Bất quá, Đường Nhã Phương không coi chuyện này ra gì, nhưng không có nghĩa là Hoàng Hương Ly cũng không coi ra gì.
Lúc này, ngay trong phòng nghỉ ngơi riêng của đoàn phim, Hoàng Hương Ly đang tức giận đập phá đồ đạc, gương mặt bình thường luôn mỉm cười mê người, giờ phút này dày đặc oán độc cùng dữ tợn.
"Đáng chết, đáng chết, Đường Nhã Phương đáng chết, cô lại dám làm như vậy đối với tôi!"
Ngổn ngang trên mặt đất là đồ trang điểm, ly thủy tinh, quần áo...! Bất kể thứ gì có thể ném đ, cơ hồ đều bị vứt xuống đất, mấy trợ lý bên cạnh và thợ trang điểm riêng, thấy vậy càng không dám lên tiếng, rõ ràng không muốn đi hứng chịu cơn giận kinh người của Hoàng Hương Ly.
Qua một hồi thật lâu sau, cơn giận của Hoàng
Hương Ly mới hạ xuống bớt một chút, nhưng sắc mặt vẫn nặng nề vô cùng.
Cô ta gắn giọng, lạnh nhạt hỏi trợ lý: "Công ty bên đó như thế nào?".