"Chú Phương, chủ cũng biết tình hình của ba mẹ cháu bây giờ rồi đấy, bọn họ ở Dương Quang làm việc mười mấy năm, không nói năng lực như thế nào, nhưng cách làm người ra sao hẳn là chú cũng biết rõ hơn người khác, ba mẹ cháu tuyệt đối không thể nào tham ô, đây là vu cáo, bọn họ đã bị cảnh sát bắt đi, bây giờ ở công ty này, chỉ có chú mới có thể giúp họ." "Haiiizzz! An Nhi à, chú đương nhiên là biết ba mẹ cháu không phải loại người như vậy.
Chẳng qua là, không phải chủ không muốn giúp, mà là chú thật sự là không giúp được."
Phương Công Thành thở dài, trong tiếng thở dài còn mang theo một vẻ bất đắc dĩ.
"Chú Phương, cháu biết mình yêu cầu chủ như vậy là hơi quá đáng.
Nhưng mà, bây giờ cháu thật sự đã cùng đường, nếu như không tìm được chứng cứ, ba mẹ cháu phải ngồi tù.
Để người ta phải tội, chẳng có việc gì bọn chúng không dám làm, Dương Y Thanh bẩy vào địa vị hãm hại bọn họ, tội này nếu thật sự bị Tòa án phán quyết, bọn họ nhất định sẽ không chịu nổi cú sốc lớn như vậy."
Tống An Nhi vừa nói vừa nói, hốc mắt không khỏi đỏ hoe.
Phương Công Thành nghe vậy, cũng lộ vẻ xúc động, chẳng qua rất nhanh, ông ta cũng chỉ cười khổ lắc đầu một cái: "Cháu gái à, chuyện này muốn phải giải quyết không dễ dàng như vậy đâu, bởi vì là người nhà, chủ cũng chỉ biết nói với cháu như thế này, những tài khoản mà công ty chúng ta bị tham ô, trên thực tế là có tồn tại, ba mẹ cháu, là hàm oan thay người khác.
Mà người có năng lực thao túng chuyện này, ở công ty có địa vị không thấp." "Người lần này đối phó ba mẹ cháu, là cô Y Thanh.
Cô ta là con gái mà chủ tịch yêu thương nhất, mặc dù ở công ty chú có địa vị không thấp, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nhận lương người ta, làm thuê cho người ta thôi.
Cháu cũng biết đấy, chú còn cả nhà già trẻ, đều phải dựa vào lương của chú.
Chuyện này, thật sự có dính líu rất rộng, nếu chú nhúng một tay vào, sợ rằng phía sau không chừng sẽ lôi ra nhân vật cỡ bự nào, đến lúc đó đừng nói là giúp ba mẹ cháu, sợ là đến lúc đó tự chủ cũng khó mà giữ mình được."
Những lời này của Phương Công Thành, cũng không phải là giả, thương trường như chiến trường, chuyện này phía sau hẳn là dính líu rất rộng, nếu sơ sẩy một cái, mất việc là chuyện nhỏ, nhưng lỡ như giống như ba mẹ Tống An Nhi, bị vu vạ hạch tội, đến lúc đó cũng khó mà thoát thân.
Cả người Tống An Nhi đều ngẩn ra, rõ ràng, cô cũng không ngờ sau lưng chuyện này còn có nguyên nhân phức tạp như vậy.
Chẳng qua là, trong lòng cô vẫn là có chút không cam lòng.
Thật sự chẳng lẽ không còn biện pháp nào sao?
Ba mẹ bị hãm hại đến nước này, bạn tốt bên cạnh trợ giúp nhiều cho cô như vậy, vậy mà mình lại chỉ biết có thể, chẳng làm được gì ra đầu ra đũa sao?
Vào giờ phút này Tống An Nhi, đột nhiên cảm giác được mình rất vô dụng.
Ở bàn bên cạnh, Đường Nhã Phương gửi đến một tin nhắn, nội dung rất đơn giản: "Lê Mẫn Nghi nói, bên chỗ cảnh sát, cậu ấy sẽ bảo đảm, cậu cứ an tâm làm việc cần phải làm, dì và chú là quan trọng nhất.
Tống An Nhi đọc tin nhắn, trong mắt không khỏi ầng ậng mù sương, trong lòng cảm động không thôi.
Thấy cô như vậy, Phương Công Thành dường như cũng có chút không đành lòng, gương mặt cứ nấn ná do dự mãi cả nửa ngày.
Nhắc mới nhớ lại, năm đó lúc mới bước vào Tập đoàn Dương Quang, ông được ba mẹ Tổng An Nhi dìu dắt rất nhiều.
Không khách sáo mà nói, sở dĩ ở Dương Quang Phương Công Thành có thể leo lên vị trí bây giờ, ba mẹ Tổng An Nhi có thể nói là có công rất lớn.
Bây giờ ân nhân gặp rủi ro, ông lại không chịu đưa tay ra giúp đỡ, thật sự là không xứng với tình nghĩa của họ.
Nghĩ đến đây, biểu cảm do dự nửa ngày của Phương Công Thành liên thay đổi, xuất hiện một tia kiên quyết, cuối cùng gắt gao cằn rằng: "An Nhi, cháu cũng đừng quá khó chịu, chú biết cháu nóng lòng muốn cứu ba mẹ, thật ra thì...!chuyện này, cũng không phải là không có biện pháp gì." "Chú Phương nói như vậy là có ý gì?"
Tổng An Nhi hai mắt sáng lên, thần sắc vốn có chút chán nản, lại lần nữa dâng lên ánh sáng hy vọng.
"Haiiizzz, đơn giản mà nói, người tham ô tài khoản, thật ra thì ba mẹ cháu hẳn là biết, chỉ bất quả bây giờ bọn họ bị tạm giam, cháu không gặp được, muốn điều tra xem đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên sẽ rất khó.
Dĩ nhiên, nếu như cháu có thể gặp bọn họ, nói không chừng bọn họ còn biết một vài chứng cứ, như vậy, bọn họ cũng sẽ được cứu."
Nói đến đây, Phương Công Thành dừng lại một chút: "Nếu như từ trong miệng bọn họ mà cháu có thể hỏi ra một chút gì đó, đến lúc đó có lẽ chủ có thể giúp cháu một tay" "Cám ơn chủ, chủ Phương, cháu nhất định sẽ nghĩ cách đi gặp ba me cháu."
Nghe thấy đối phương bằng lòng giúp đỡ, Tổng An Nhi mặt đầy cảm kích, chợt trịnh trọng nói: "Chú Phương, chú đã giúp cháu, cháu nhất định sẽ báo đáp cho chú." "Bảo đáp thì thôi khỏi đi, chú cũng chỉ gắng được một chút sức lực này thôi."
Phương Công Thành chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng.
Khi Tống An Nhi đã trò chuyện xong xuôi với Phương Công Thành, Đường Nhã Phương bàn bên cũng thở phào nhẹ nhõm.
May mà chuyện vẫn chưa phát triển đến mức tồi tệ nhất, nếu không, thật sự không biết nên làm cái gì.
Bữa ăn trưa kéo dài cũng không bao lâu, Phương Công Thành rất nhanh liền từ giã rời đi, sau đó Tổng An Nhi chuẩn bị cùng ghép bàn ăn cơm với nhóm người Đường Nhã Phương.
Kết quả không ngờ, ngay vào lúc này, có hai bóng người không thể quen thuộc hơn, đang từ cửa nhà hàng đi vào.
Sắc mặt Tổng An Nhi cứng đờ tại chỗ, động tác đứng dậy cũng khựng lại.
Đường Nhã Phương cũng phát hiện sự tồn tại của hai người kia, không khỏi nhíu mày một cái.
Hai người kia một nam một nữ, người đàn ông tướng mạo cũng dễ coi, mặt mũi lịch sự, mặc một bộ âu phục, nhìn bảnh bao, nhưng ai biết lại là mặt người dạ thú.
Còn về người đàn bà kia, trên mặt trang điểm dày cộm, một bộ tóc dài xoăn bù xù thả trên vai, trên người mặc váy hai dây, lộ ra phần ngực trắng như tuyết, dáng điệu lả lơi, không ngừng tỏ ra vẻ quyến rũ, dù cách thật xa, cũng có thể ngửi được mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta.
Cặp nam nữ kia, chính là Hàn Minh Quân cùng Dương Y Thanh!
Một người đàn ông cặn bã, một người đàn bà xấu xa.
Nếu như không phải vì bọn họ, ba mẹ Tống An Nhi sẽ không lạc vào bước đường cùng này.
Sắc mặt Đường Nhã Phương nhất thời lạnh xuống mấy độ, chợt muốn đứng dậy, đi đỡ Tổng An Nhi đứng vững.
Trong trường hợp này mà gặp hai người nọ, đối với người mới vừa bị đả kích như Tống An Nhi mà nói, cũng không phải là chuyện gì tốt.
"Bà xã, đừng vội."
Ngay lúc Đường Nhã Phương chuẩn bị đứng dậy, Lục Đình Vỹ đột nhiên kéo cô lại, giọng anh trầm thấp, tựa như mang theo ma lực, không chỉ trấn an lửa giận của cô, đồng thời cũng cho cô một cảm giác an tâm thư thái,
Tựa như, chỉ cần có anh ở đó, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả
Đường Nhã Phương gật đầu một cái, ngoan ngoãn ngồi về chỗ cũ
Chỉ trong thời gian chốc lát ngắn ngủi kia, Hàn Minh Quân cùng Dương Y Thanh cũng dần đi về hướng này, khi bọn anh đến gần, cũng vừa nhìn thấy Tống An Nhi sắc mặt âm trầm.
Một nam một nữ sửng sốt tại chỗ.
Người đàn ông mặt mũi khẽ biến sắc, ánh mắt có chút né tránh.
Nhưng mà Dương Y Thanh lại không giống như vậy, khóe miệng trực tiếp cong lên nụ cười mang vẻ đắc ý khắc nghiệt.
"Ai da, Tống An Nhi, giờ đã là lúc nào rồi, cô còn có nhã hứng đến nhà hàng sang trọng này ăn cơm, cô không phải đứa con có hiểu sao? Bỏ mặc ba mẹ cô rồi à?"
Dương Y Thanh kéo cánh tay Hàn Minh Quân khoác lên, dáng vẻ thân mật kia, đều chỉ để khoe khoang.
Trong lòng Tổng An Nhi vô cùng tức giận, đặc biệt là nghe từ trong miệng Dương Y Thanh nói ra chuyện của ba mẹ cô, cô không khỏi muốn nhào đến xé tán cái mặt giả tạo của người đàn bà này..