Có em ở bên cạnh, anh không thấy mệt.
Từng câu từng chữ đều chứa đựng tình yêu nồng nàn, giọng nói của anh có chút khàn khàn.
Đường Nhã Phương mím môi, một tay ôm chặt lấy ngực, nơi đó có chút đau xót, đôi mắt xinh đẹp rung rưng làm động lòng người.
“Em mà còn nhìn anh như vậy, anh sợ anh sẽ không kiềm chế được nữa đâu.”
Lục Đình Vỹ cười, nửa đùa nửa thật nói.
Nếu không phải vì chỗ này không thích hợp, anh nhất định sẽ ôm cô vào lòng, hung hăng chiếm lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Nghe vậy, Đường Nhã Phương nhướng mày, đáy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ ranh mãnh.
Tiếp đó, cô bỗng ghé sát vào người Lục Đình Vỹ, hôn lên môi anh.
Đôi mắt anh ánh lên vài tia u tối, anh duỗi tay ôm lấy eo cô, biến bị động thành chủ động, đầu lưỡi ấm nóng thâm nhập vào bên trong, trong nháy mắt đánh mất đi toàn bộ lý trí của cô.
Cô ngượng ngùng đáp lại anh, mang theo tình cảm chan chứa trong lòng.
Môi lưỡi quấn quýt, không khí xung quanh dần dần trở nên nóng bỏng, dường như sắp không thể tiếp tục khống chế được nữa.
Nhân lúc vẫn còn lý trí, Lục Đình Vỹ lưu luyến rời khỏi bờ môi cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cánh môi yêu kiều ướt át của cô, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô, môi mỏng khẽ mở: “Hôm này về nhà sớm một chút.”
Đường Nhã Phương nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Hai người thân mật một lát, anh mới rời đi.
Sau khi Lục Đình Vỹ rời đi không bao lâu, Triệu Thanh Bích và Chu Như Ngọc cùng nhau đến.
Đường Nhã Phương đang lấy nước trong phòng tắm, tiếng nước chảy khiến cô không nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Mãi đến khi tắt vòi nước, cô mới nghe rõ được âm thanh bên ngoài.
“Như Ngọc, ba con thật sự sẽ không tỉnh lại được sao?”
Là giọng nói của Triệu Thanh Bích.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, cả đời này ông ta vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại được đâu.”
Trong giọng Chu Như Ngọc lộ ra vẻ ác độc.
“Ngộ nhỡ thế thì sao?” Triệu Thanh Bích vẫn lo lắng, nếu ông già chết tiệt này tỉnh lại, vậy tập đoàn Đường Thị sẽ lại trở về tay ông ta cùng với con bé Đường Nhã Phương chết tiệt kia.
“Ngộ nhỡ?” Chu Như Ngọc cười lạnh: “Nếu thật sự như vậy, con cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu”
Khó khăn lắm mới lấy được Đường thị vào tay, cô ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.
Cô ta buộc phải có được Đường thị.
“Vậy thì tốt.” Triệu Thanh Bích nhẹ nhàng thở ra, đổi chủ đề khác: “Gần đây mấy thành viên hội đồng quản trị của Đường thị thế nào? Vẫn cứ cắn chết không nhả ra sao?”
“Ngoại trừ mấy lão cứng đầu theo phe của Đường Quốc Thành, những người khác đều gật đầu đồng ý giúp đỡ con rồi.”
“Con không cần quan tâm tới mấy lão già kia, dù sao trên tay con cũng đã có cổ phần của Đường Quốc Thành, cộng thêm những người khác giúp đỡ nữa.
Vị trí chủ tịch hội đồng quản trị chắc chắn là của con rồi.”
“Như vậy con cũng có thể thuận lợi gả vào nhà họ Vi rồi.”
Đối với Chu Như Ngọc, thứ cô ta quan tâm nhất thật ra là vị trí cô chủ nhà họ Vi.
Chỉ khi cô ta không ngừng leo lên trên, mới có thể hung hãng dẫm Đường Nhã Phương xuống dưới chân được.
Nghe hai mẹ con hả hệ đắc ý nói chuyện ngoài cửa, Đường Nhã Phương oán hận cắn răng, quả nhiên là do bọn họ làm!
Trước đó cô vẫn còn thấy khó hiểu vì sao Đường thị đang yên đang lành lại đồng ý chi tiền cho tập đoàn Vi thị.
Hiện giờ cuối cùng cũng biết được là ai giở trò quỷ.
Đó là giang sơn mà ba cô cay đắng vất vả lắm mới gây dựng được, cô tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào mưu đồ giày xéo nó.
Cô cũng không ra ngoài đối chất với mẹ con Triệu Thanh Bích, mà đợi đến khi bọn họ rời đi mới bước ra ngoài.
Đi đến trước giường bệnh, ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt tiều tụy già nua của ba mình, trên môi cong lên nụ cười giễu cợt: “Ba, ba nghe thấy chưa? Ba thật lòng đối xử với bọn họ, kết quả là bọn họ lại tính kế ba."
Cô cảm thấy không đáng giá thay ba mình, nhấp môi nói tiếp: “Ba, con sẽ không để cho Đường thị rơi vào tay bọn họ đâu, con sẽ thay ba và mẹ bảo vệ tốt Đường thị”
Cô kiên định nhìn ba một hồi lâu, mới xoay người rời đi.
Sau khi cô xoay người, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt của Đường Quốc Thành, trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng “Tích tích” của máy đo nhịp tim.
Đường Nhã Phương rời khỏi bệnh viện đi đến Đường thị.
Cô bị ngăn lại ở quầy lễ tân.
“Thưa cô, cô có hẹn trước không?”
Từ sau khi quan hệ với ba trở nên kém đi, cô hầu như chưa từng tới Đường thị, vì thế lễ tân không biết cô cũng là bình thường.
“Tôi không có hẹn trước.” Đường Nhã Phương đúng sự thật trả lời.
“Vậy cô không thể vào được." Chị gái lễ tân xinh đẹp lễ phép cười.
Đường Nhã Phương nhíu mày, “Tôi là con gái của chủ tịch hội đồng quản trị, Đường Nhã Phương.
Cô nói ra thân phận của mình, chị gái xinh đẹp sửng sốt một lát, sau đó ôn hòa nói: “Thật xin lỗi, bất kể cô là ai, không có hẹn trước đều không thể đi vào.”
“Cô bắt đầu đi làm từ khi nào?” Đường Nhã Phương đột nhiên hỏi.
Chị gái ngẩn ra: “Cuối năm ngoái."
Vậy là đã đi làm lúc ba vẫn còn ở đây.
Đường Nhã Phương mỉm cười với cô ấy, “Tôi thay ba tôi cảm thấy kiên ngạo vì có một nhân viên làm tròn bổn phận như cô.”
Chị gái không nhịn được nở nụ cười, không phải là nụ cười lễ phép tiêu chuẩn, mà là nụ cười thật lòng.
“Cô thật sự là con gái của chủ tịch hội đồng quản trị sao?” Chị gái nghi ngờ hỏi.
Bởi vì theo hiểu biết của cô, con nhà có tiền đều đặc biệt kiêu căng ngạo mạn, đặc biệt xem thường người khác.
Đầu có hiền hòa thế này.
Đường Nhã Phương biết rõ suy nghĩ của cô, mỉm cười, “Ừm, tôi thật sự là con gái của ba tôi.”
“Vậy người trên tầng kia là chị em gái của cô hả?” Chị gái hỏi.
Trên tầng? Đường Nhã Phương nhướng mày, thăm dò hỏi, “Chu Như Ngọc?”
“Đúng thế, chính là cô ta.
Cả công ty đều đang loan truyền cô ta có khả năng chính là chủ tịch hội đồng quản trị mới.”
Chị gái nhìn nhìn xung quanh, phát hiện không có ai chú ý đến các cô, cô ấy ghé sát vào bên tại Đường Nhã Phương, nhỏ giọng nói: “Cô ta cực kỳ kiêu căng, mỗi lần tới đây, tất cả quản lý của công ty đều vây quanh cô ta, xem ai không vừa mắt liền trực tiếp sa thải, hoàn toàn không thèm nhớ đến cảm tình giữa người ta với chủ tịch hội đồng quản trị cũ.”
Vừa nói xong, khóe mắt Đường Nhã Phương thoáng liếc thấy một bóng dáng quen thuộc chạy ra từ thang máy.
Cô quay đầu lại để nhìn rõ người kia, phát hiện ra đúng là người cô quen biết.
“Chú Dương.” Cô gọi người kia lại.
Người kia nghe thấy tiếng gọi.