Bởi vì đã xác định được thân phận của cô, đồng thời cũng có bất mãn với Chu Như Ngọc, chị gái lễ tân để cho Đường Nhã Phương đi vào.
Sau khi ôn chuyện với chủ Dương, Đường Nhã Phương mới biết các nhân viên cũ từng tranh đấu giành giật với ba mình đều đã lần lượt bị sa thải.
Chú Dương nói, nếu còn tiếp tục như vậy, Đường thị thật sự sẽ bị sụp đổ.
Đường Nhã Phương lập tức đi đến văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị ở tầng trên cùng, nó vẫn giống y như trong trí nhớ, ngoại trừ những cô chú từng gặp cô liền gọi “Nhã Phương” đều đã đi mất.
“Vịnh Phong, em thật sự không biết quản lý công ty ra sao, chờ tới khi em tiếp nhận Đường thị, em giao nó cho anh được không?”
Cửa văn phòng cũng không đóng, thấp thoáng một khe hở, vì thế vừa mới đến gần, cô đã dễ dàng nghe thấy được tiếng nói chuyện ở bên trong.
“Như thế không hay lắm, công ty là tâm huyết của ba em, giao cho anh như vậy không ổn đâu.”
Nghe thấy Vi Vịnh Phòng từ chối, trong lòng Đường Nhã Phương thầm mắng câu, đạo đức giả!
“Vịnh Phong, chuyện này không có gì không ổn cả.
Chờ khi chúng ta kết hôn, của em chính là của anh, của anh chính là của em, không cần phân biệt rõ ràng như vậy.”
Chu Như Ngọc thật sự là đầu óc có bệnh, vì một người đàn ông thậm chí cả tập đoàn cũng chắp tay đưa ra ngoài.
“Nhưng...!Vi Vịnh Phong còn định giả vờ từ chối, lại bị Chu Như Ngọc ngắt lời: “Được rồi, cứ như vậy đi.
Em tin tưởng Đường thị ở trong tay anh nhất định sẽ phát triển tốt hơn cả hiện giờ.”
“Vậy được rồi.” Vi Vịnh Phong miễn cưỡng đồng ý.
Đôi nam nữ xấu xa!
Trong mắt Đường Nhã Phương ánh lên vẻ lạnh lẽo, ngay sau đó, cô dùng sức đẩy cửa ra.
Đôi nam nữ ôm ấp nhau trong phòng bị tiếng động đột ngột dọa lập tức tách nhau ra, sau khi nhìn rõ là cô, Chu Như Ngọc nhanh chóng bình tĩnh lại, lớn tiếng chất vấn: “ Đường Nhã Phương, cô tới đây làm gì?”
Khi Vi Vịnh Phong nhìn thấy Đường Nhã Phương, đáy mắt lập tức hiện lên vẻ nóng bỏng, mấy ngày không gặp, cô lại xinh đẹp hơn rồi.
Bộ váy dài càng tôn lên thân mình mảnh dẻ của cô, tóc dài tết xương cá đặt nghiêng ở một bên cổ, cả người nhìn qua đặc biệt dịu dàng động lòng người, khí chất tươi mát thanh nhã.
Chu Như Ngọc thấy anh ta nhìn chằm chằm vào Đường Nhã Phương lại càng buồn bực trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Đường Nhã Phương càng ác độc hơn.
Đường Nhã Phương vừa đánh giá văn phòng vừa chậm rãi đi vào, đi đến cạnh bàn làm việc cực kỳ khí phái kia liền dừng bước, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mép bàn bóng loáng, tầm mắt rơi trên ghế ngồi của chủ tịch, đáy mắt hiện lên vẻ mỉa mai.
“Tôi đến xem ghế của ba tôi có ai ngồi không”
Cô quay đầu nhìn về phía đôi nam nữ xấu xa kia, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Dù sao cũng có rất nhiều người mơ ước cái ghế này”
Chu Như Ngọc híp mắt lại: "Đường Nhã Phương, chẳng lẽ cô cũng muốn ngồi lên cái ghế này?”
Đường Nhã Phương nhướng mày,
“Đương nhiên, huống hồ về sau cái ghế này cũng sẽ là của tôi.” “Ha ha ha...” Chu Như Ngọc cười lớn, ánh mắt nhìn Đường Nhã Phương tràn đầy vẻ giễu cợt: “Cô cảm thấy cái
ghế này thật sự sẽ là của cô sao?”
“Chẳng thế thì sao?” Nụ cười bên môi Đường Nhã Phương càng tươi hơn, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, cô gằn từng tiếng nói: “Ai đó đừng tưởng rằng có thể một tay che trời, cảm thấy mình làm có chuyện gì cũng không ai biết, cũng đừng tưởng rằng đắc ý trong chốc lát thì chính là cả đời.”
Lời này đơn giản là cảnh cáo cô ta đừng có mơ mộng tới Đường thị, đáng tiếc, cô ta đã nắm chắc Đường thị trong tay rồi.
Chỉ cần mở họp hội đồng quản trị, cô ta chính là chủ tịch mới của Đường thị.
Nghĩ đến sau khi nghe tin Đường thị đổi chủ Đường Nhã Phương sẽ phát điên suy sụp đến mức nào, Chu Như Ngọc liền cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vui sướng.
“Đường Nhã Phương, tôi sẽ đợi đến ngày cô được ngồi lên cái ghế này.” Chu Như Ngọc cười khanh khách nói, mang theo vẻ đắc ý khiêu khích.
Nụ cười trên môi cô trong nháy mắt liền biến mất, Đường Nhã Phương lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta và Vi Vịnh Phong, cô hận không thể lập tức tiến lên xé nát gương mặt tươi cười giả dối kia của Chu Như Ngọc.
Nhưng lý trí mách bảo cô rằng không thể, phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh phân tích làm thế nào thì cô mới có thể bảo vệ Đường thị.
Đường Nhã Phương hít một hơi thật sâu, duỗi tay cầm lấy khung ảnh bày trên bàn làm việc.
Trên ảnh chụp một nhà ba người, nhìn qua cực kỳ hạnh phúc.
Đó là ba và mẹ, cùng với cô lúc còn nhỏ.
Hóa ra nhiều năm như vậy, khung ảnh đặt trên bàn của ba vẫn không thay đổi.
Trong nháy mắt, trong lòng cô cảm xúc hỗn độn, khó chịu không nói nên lời.
Đầu ngón tay cô vuốt ve người trong hình, ánh mắt tối lại, cô trầm giọng nói: “Chu Như Ngọc, ba tôi đối xử với mẹ con cô thế nào, trong lòng cô hiểu rõ.
Nếu cô kiên trì đi hết con đường xấu xa kia, như vậy tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu.” Nói xong, cô cầm lấy khung ảnh, không thèm quay đầu lại rời khỏi văn phòng.
Từ đầu đến cuối Vi Vịnh Phong đều không nói câu nào, sau khi Đường Nhã Phương rời đi, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào cửa.
“Vịnh Phong!” Chu Như Ngọc bất mãn đẩy anh ta.
Anh ta lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn cô ta, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh nói cho em biết, có phải anh vẫn thích Đường Nhã Phương không?” Chu Như Ngọc căm giận trừng mắt nhìn anh ta.
Ánh mắt Vi Vịnh Phong hơi lóe lên, lẳng lặng nhìn cô ta.
Thật lâu sau, anh ta mới khẽ cười một tiếng, ôm cô ta vào trong ngực: “Sao có thể? Chúng ta đã sắp kết hôn rồi, sao anh có thể vẫn thích Đường Nhã Phương được?”
“Không có thì tốt.” Chu Như Ngọc dịu ngoan ghé vào ngực anh ta: “Em có thể đưa Đường thị cho anh, Đường Nhã Phương không làm được.”
Ánh mắt của Vi Vịnh Phong để lộ ra vẻ nham hiểm, chỉ tiếc rằng Chu Như Ngọc lại không thể nhìn thấy điều này.
Đường thị, anh ta muốn!
Đường Nhã Phương, anh ta cũng muốn!
Vì đã hứa với Đình Vỹ, Đường Nhã Phương trở về nhà từ rất sớm.
Vừa về đến nhà, cô bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị bữa tối: Cá kho, trứng sốt cà chua, mướp xào, canh cải thịt băm.
Đều là món ăn gia đình bình thường, cô mất hơn một tiếng liền chuẩn bị xong.
Lục Đình Vỹ vừa về đến nhà liền ngửi thấy mùi thức ăn.
Anh tùy ý ném áo khoác lên sofa rồi lập tức đi tới phòng ăn, lúc nhìn thấy thức ăn trên bàn, khỏe môi anh hơi hơi cong lên.
Anh thong thả bước tới gần bóng dáng đang bận rộn trong bếp, giang tay ôm lấy eo cô.
Đường Nhã Phương đang rửa bát, đột nhiên bị người ôm eo từ sau lưng, cô sợ tới mức làm rơi miếng rửa bát xuống bồn rửa.
Ngay sau đó, hơi thở quen thuộc ập tới, cô nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng cảm thấy mình quá ngốc, trong nhà này ngoại trừ anh thì còn ai vào đây.
“Đã về rồi sao, đói bụng không?” Cô dịu dàng hỏi.
.