“Vi Vịnh Phong quả nhiên là đồ cặn bã, nhân lúc Chu Như Ngọc mang thai lại dám lén lút ra ngoài hẹn hò với người phụ nữ khác, thật đáng kinh tởm.” Lê Mẫn Nghi liếc nhìn cánh cửa phòng vừa đóng chặt, vẻ mặt khinh thường nói.
“Các cậu thử nói xem bọn họ lúc nãy có nhìn thấy chúng ta không?” Lê Mẫn Nghi thắc mắc quay sang hỏi Đường Nhã Phương và Tống An Nhi.
“Chắc không thấy đâu.” Tống An Nhi và Đường Nhã Phương đưa mắt nhìn nhau, không chắc chắn trả lời.
“Người...người đàn ông khi nãy là vệ sĩ sao?” Lê Mẫn Nghi lại hỏi.
Nhắc tới người đàn ông đó, Tổng An Nhi bỗng có chút ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó đã hoàn hồn trở lại, cô đáp:
“Có lẽ là vậy.
Lúc mình chụp trộm cũng vừa hay là lúc anh ta từ trong phòng đi ra, mình cũng không để ý lắm.
Có điều anh ta đã xóa những bức ảnh đó đi, nếu không phải là vệ sĩ của Vi Vịnh Phong thì chắc chắn là vệ sĩ của Cao Mỹ Kiều”
Đường Nhã Phương đặt bát đũa đã được lau sạch xuống trước mặt bọn họ.
“Được rồi, đừng nhắc tới họ nữa.
Đây là khoảng thời gian của chúng ta, mặc kệ họ đi.”
Nghe thấy vậy, Lê Mẫn Nghi cong môi nói: “Ai muốn bàn luận về mấy người đó chứ.
Chẳng phải tám chuyện là niềm vui của phụ nữ đấy sao, đối với mình, thời gian buôn chuyện chẳng bao giờ là đủ."
Nói tới đây, cô lại thở dài một tiếng: “Thật đáng tiếc, tin tức nóng hồi như vậy lại chẳng thể công khai tới công chúng."
“Cậu yên tâm đi, sớm muộn rồi sẽ có ngày chuyện này bị bại lộ thôi.” Đường Nhã Phương rót cho cô một ly trà, một nụ cười đầy bí ẩn nở trên môi cô.
“Trên đời này không có bức tường nào mãi mãi cả.”
Từ cửa hàng cá dưa muối đi ra, Tống An Nhi đi rất chậm, một lúc sau cô đã tụt lại phía sau đám Đường Nhã Phương.
“An Nhi, tụi mình định đi mua sắm ở trung tâm thương mại, cậu đi không?” Lê Mẫn Nghi ngoảnh đầu hỏi Tống An Nhi, đột nhiên phát hiện cô không ở bên cạnh.
Ngay sau đó, Lê Mẫn Nghi và Đường Nhã Phương đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau, thấy cô bước đi chậm chạp, vội thúc giục:
“An Nhi, cậu là rùa đấy à? Sao đi chậm như vậy chứ?”
Tống An Nhi ngước mắt lên nhìn họ, vẻ ngập ngừng, do dự ẩn chứa trong đôi mắt.
Đường Nhã Phương tinh ý nhận ra có điều gì đó không ổn ở cô, cô tiến lại gần An Nhi, quan tâm hỏi:
“Sao vậy?”
Tống An Nhi lắc đầu, cười nhẹ:
“Mình không sao.
Chỉ là cảm thấy hình như mình đã làm rơi thứ gì đó ở quán ăn khi nãy."
“Rơi ở quán ăn sao?” Đường Nhã Phương chau mày, ngay lập tức nói: “Vậy mình đi cùng cậu quay lại đó tìm."
Nói xong, cô liền khoác tay An Nhi, kéo cô quay trở lại quán ăn.
Tổng An Nhi vội gỡ tay cô ra, mỉm cười rồi nói:
“Không cần đâu, mình tự quay lại đó là được rồi, các cậu đi trước đi, một lát nữa mình sẽ tới tìm các cậu.”
Không chờ Đường Nhã Phương nói thêm, cô lập tức quay người chạy về phía quán ăn khi nãy.
“Nhã Phương, có cảm thấy An Nhi hơi kỳ lạ không? Lúc nãy khi ăn cơ, cậu ấy luôn trầm mặc, như thể đang suy nghĩ gì đó vậy.”
Lê Mẫn Nghi đi tới, lo lắng nhìn theo bóng người của Tống An Nhi.
Đường Nhã Phương mím môi, trầm ngâm nhìn về hướng quán ăn.
Sau khi quay lại quán ăn, Tống An Nhi nói với bà chủ quán rằng cô đã đánh rơi đồ ở đây, sau đó di chuyển tới vị trí mà họ ngồi lúc nãy rồi bắt đầu tìm kiếm.
Trong lúc tìm kiếm, ánh mắt cô vô thức liếc nhìn về phía căn phòng vẫn đang đóng chặt cửa.
Thực ra, cô không hề đánh rơi đồ, cô chỉ là đang mượn cớ để quay lại đây mà thôi, cô muốn được gặp lại người đó một lần nữa.
Từng giây từng phút vẫn liên tục trôi qua, cánh cửa đó vẫn đóng chặt, không hề có dấu hiệu sắp mở.
Tống An Di dần mất đi sự kiên nhẫn, nhìn thấy bà chủ đang đi về phía cô, trong lòng cô tự cảm thấy bản thân đã tìm quá lâu rồi, có lẽ bà chủ định tới chỗ cô hỏi thăm chút tình hình.
“Cô gì ơi, cô đã tìm thấy chưa?” Bà chủ quan tâm hỏi.
Tống An Nhi ngẩng đầu, gượng cười nói:
“Thực lòng xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy đồ của mình.”
Nghe nói không tìm thấy, bà chủ liền nhíu mày:
“Sao có thể không tìm thấy được chứ? Ở đây rộng như vậy, lẽ nào đồ vật lại mọc chân biết chạy hay sao?”
Tống An Nhi mỉm cười, trong lòng có chút chột dạ, sợ rằng bà chủ sẽ phát hiện ra rằng cô đang nói dối, nhân lúc bà chủ quán không chú ý, cô đưa tay lên giật chiếc hoa tại của mình.
Cô rất may mắn vì đôi bông tai mà hôm nay cô đeo có thể dễ dàng tháo ra, nếu không thì e rằng sẽ chỉ càng thêm phiền phức.
“Để tôi giúp cô tìm nhé.” Bà chủ quán nhiệt tình nói.
Khách hàng đánh rơi đồ trong quản, là một người chủ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Không cần đâu.”
Tống An Nhi vội vàng từ chối, bà chủ quán khó hiểu nhìn cô.
“Ý của tôi là để tôi tự tìm cũng được.
Tôi không muốn làm phiền tới người khác.
Tống An Nhi cảm thấy nụ cười trên môi sắp không thể trụ vững được nữa rồi.
Thấy cô kiên quyết như vậy, bà chủ quán cũng không miễn cưỡng thêm, nhiệt tình nói:
“Vậy cô cứ thoải mái mà tìm nhé, cần gì giúp đỡ thì gọi tôi.”
“Được rồi, cảm ơn bà chủ."
Nhìn thấy bà chủ rời đi, Tống An Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Cô cúi đầu, nhìn vào đôi bông tai trong tay, rồi cuộn tay lại, tiếp tục quay đầu nhìn về phía căn phòng đó.
Cánh cửa vẫn đóng kín, dường như chẳng thể nhìn thấy gì cả.
Trong lòng có chút hụt hẫng, khi cô định nhấc chân rời đi, vừa hay nhìn thấy một người phục vụ mang trái cây đi tới căn phòng ấy.
Cô dừng bước, quay người nhìn thẳng về phía căn phòng.
Người phục vụ nhẹ nhàng gõ cửa, không bao lâu sau một bóng người cao lớn lọt vào trong đôi mắt của cô.
Nhìn thấy người mình muốn gặp, hai mắt cô bỗng chốc đỏ lên.
Người đàn ông nhận lấy đĩa trái cây trong tay người phục vụ, không biết là do nhạy cảm hay sao, anh ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tống An Nhi.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy Tống An Nhi, ánh mắt của anh ta có phần hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh và lạnh lùng vốn có.
Vừa định quay lưng bước vào trong phòng thì bỗng nhiên, một giọng nói nghẹn ngào từ phía sau lưng truyền tới.
"Lạc Thanh Dương."
Rõ ràng có thể nhìn thấy tấm lưng to lớn của anh có phần khựng lại, nhưng anh chẳng hề ngoảnh đầu nhìn lại mà tiếp tục đi thẳng vào trong phòng, sau đó đưa tay đóng chặt cửa.
Khóe mi cô nhòe đi, những giọt nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô.
Anh thật sự trở lại rồi, nhưng anh lại phớt lờ cô.
Tâm trạng bất ngờ đan xen với nỗi đau lòng khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cô hít sâu một hơi, một nụ cười đầy đau khổ để lộ ra trên bờ môi của cô, tự nhủ với lòng rằng “Không sao, anh trở lại là tốt rồi.”
Cuối cùng, đưa mắt nhìn lại căn phòng đó thêm một lần nữa, cô mới quay người rời đi.
Khi cô vừa đi khỏi, cánh cửa phòng bất ngờ bật mở, một.