Buổi họp báo sẽ diễn ra theo một trình tự, sau khi bắt đầu buổi lễ sẽ tới thời gian phỏng vấn của giới truyền thông.
Mọi người tranh nhau đặt cơ hội, còn các diễn viên lại bình tĩnh trả lời.
Đường Nhã Phương nhìn Chu Như Ngọc đang đứng cạnh Nghiêm Ninh, đôi mắt cô nheo lại, khi người dẫn chương trình nói rằng còn ai muốn đặt câu hỏi hay không, cô bỗng nhiên giơ tay lên.
“Nào, người bạn phóng viên này muốn đặt ra câu hỏi gì cho các diễn viên của chúng tôi đây?"
Cô đứng dậy, cầm lấy chiếc micro do người dẫn chương trình trao cho, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Chu Như Ngọc.
“Tôi muốn hỏi cô Chu Như Ngọc đã dùng cách gì để có thể quay phim tốt trong thời gian mang thai vậy?”
Câu hỏi này như có một sức mạnh đặc biệt, trong nháy mắt, bầu không khí của cả hội trường bỗng trở nên vô cùng căng thẳng.
Thực ra những bên truyền thông khác đều rất muốn đặt ra câu hỏi này, những đã bị nhà sản xuất của bộ phim khống chế trước, không được hỏi, nếu hỏi sẽ đâm đơn khởi kiện, do vậy mọi người chỉ có thể lựa chọn thoả hiệp.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Đường Nhã Phương, những người khác vô cùng phấn khích, ngoài sự ngưỡng mộ dành cho lòng dũng cảm của cô, câu trả lời của Chu Như Ngọc chính là điều mà họ mong chờ nhất lúc này.
Chu Như Ngọc ở trên sân khấu không khỏi giật mình, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt hình viên đạn nhắm thẳng về phía Đường Nhã Phương, nỗi căm hận đối với Đường Nhã Phương như càng lớn hơn, cô ta gượng gạo mỉm cười:
“Thời gian quay phim của bộ phim này không quá dài, vai diễn của tôi cũng được sắp xếp quay trước, do vậy không cần lo lắng vì tôi mà ảnh hưởng tới tiến độ của bộ phim.”
Câu trả lời khiến Đường Nhã Phương có chút thất vọng, nhưng cô chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
Vì vậy, cô lập tức đưa ra một câu hỏi khác, cũng hóc búa không kém câu trước đó.
“Nghe nói lần này cô Như Ngọc đã giúp nhà sản xuất có thêm kinh phí cũng vốn đầu tư, xin hỏi có đúng không?”
“Không đúng."
“Vậy làm thế nào mà lần này cô lại nhận được một vai diễn quan trọng như vậy?”
“Vì đạo diễn Lâm cảm thấy tôi có đủ tố chất nên mới lựa chọn tôi, tôi tin rằng sự lựa chọn của đạo diễn Lâm chắc chắn sẽ không bao giờ sai.”
“Thật sao? Tại sao trước đây tôi có nghe nói rằng đạo diễn Lâm đã nhắm trúng một nữ diễn viên khác cho vai diễn này? Đó là một nữ diễn viên có kỹ năng diễn xuất rất tốt, kinh nghiệm dày dặn, hơn nữa những bộ phim do cô ấy thủ vai đều nhận được không ít lời khen ngợi đến từ khán giả, vậy thì xin hỏi cô cảm thấy bản thân có lợi thế nào hơn cô ấy?”
“Đã là nghe nói rồi vậy thì cũng chỉ là nghe nói mà thôi, những tin đồn thất thiệt như vậy nếu như chưa được người trong cuộc đính chính thì tôi hy vọng các bạn đừng nên tin vào nó.” Chu Như Ngọc đầy tự tin trả lời, sắc mặt không giấu khỏi vẻ đắc ý.
Kết quả đúng như dự đoán từ trước đó của Đường Nhã Phương, khoé môi cô khẽ nhếch lên, một lần nữa đặt ra câu hỏi khác.
“Vai diễn mà cô Như Ngọc đảm nhận trong bộ phim lần này là một nhân vật có thể hy sinh sinh hạnh phúc vì gia đình, hiếu thảo với cha mẹ, yêu thương các anh chị em, vậy thì xin hỏi trong thực tế cô cũng là người như vậy sao?"
Khi câu hỏi này vừa được phát ra, cả khán phòng bỗng rộ lên tiếng cười.
Không một ai trong giới giải trí là không biết Chu Như Ngọc đã cướp chồng sắp cưới của em gái mình, như vậy có được coi là yêu thương anh chị em trong gia đình nữa không? Chu Như Ngọc chưa đắc ý được bao lâu đã lại phải nhận lấy cú đánh tiếp theo rồi.
Bầu không khí trong hội trường như nóng dần lên, người dẫn chương trình nhận được chỉ đạo từ phía nhà sản xuất, tiến lên phía trước lấy đi chiếc micro trong tay Đường Nhã Phương.
“Nếu ai còn muốn đặt câu hỏi, xin vui lòng đặt câu hỏi về bộ phim của Micro bị lấy đi, Đường Nhã Phương cong môi hờ hững, dù sao cũng đã đạt được hiệu quả mà cô mong muốn, tin tức ngày mai chắc có lẽ sẽ rất thú vị đây.
Tới muộn, bỏ tiền mua vai diễn, chặn mặt tiền bối, bất kỳ điều gì trong số này đều có thể tạo thêm những vết đen cho sự nghiệp diễn viên của cô ta.
Phần hỏi đáp của giới truyền thông vẫn đang diễn ra, nhưng Đường Nhã Phương lại đứng dậy, rời khỏi hội trường.
Cô hoàn toàn không hề chú ý rằng có một ánh mắt trên sân khấu vẫn luôn dõi theo cô cho đến khi bóng dáng của cô khuất dần sau cánh cửa.
Khi vừa bước ra khỏi hội trường, Đường Nhã Phương bỗng nhiên bị ai đó chặn đường.
Vừa ngẩng đầu, một khuôn mặt mà cô vốn không hề muốn nhìn thấy xuất hiện, cô nhíu mày, lạnh lùng quát lên:
“Chó ngoan không cản đường, tránh ra!”
Nhưng người ở trước mặt vẫn không hề nhúc nhích, cô hít sâu một hơi, quyết không muốn phí nước bọt với kẻ điên này.
Vì vậy, cô tránh sang một bên, muốn vượt qua người anh ta.
Ai ngờ rằng anh ta vẫn chặn đường cô, cô di chuyển về phía bên trái anh ta cũng đi về phía bên trái, cô di chuyển về phía bên phải anh ta cũng đi theo hướng của cô, quyết không để cô đi.
“Vi Vịnh Phong, anh có ý gì?” Đường Nhã Phương giận dữ hét lên.
Không sai, cản đường cô chính là người mà cô hận nhất trên cõi đời này.
“Không có ý gì, chỉ là muốn mời cô tới dự tiệc rượu tối nay mà thôi.” Trái ngược với vẻ giận dữ của cô, Vi Vịnh Phong có vẻ bình tĩnh và điềm đạm hơn.
“Vi Vịnh Phong, anh bị điên đấy à? Mối quan hệ giữa hai chúng ta có tốt đến mức để anh có thể mời tôi đến tham dự tiệc rượu sao?” Đường Nhã Phương giễu cợt nhìn anh ta.
“Đây là lần đầu tiên Như Ngọc nhận được một bộ phim tốt như vậy.”
“Thì sao nào?”
“Cô là em gái của cô ấy, cô nên mừng cho cô ấy mới phải."
Câu nói trơ trẽn của Vi Vịnh Phong vừa dứt, Đường Nhã Phương liền bật cười, nhấn mạnh từng chữ nói:
“Không liên quan đến tôi!”
Dứt lời, cô tránh khỏi người anh ta, sải bước đi về phía cửa khách sạn.
"Đường Nhã Phương, cô sợ rồi sao?”
Giọng nói của Vi Vịnh Phong từ phía sau lưng truyền tới, bước chân của cô bỗng khựng lại, chỉ nghe anh ta nói tiếp: “Có phải cô sợ chúng tôi sẽ làm gì cô nên cô mới không dám tới tham gia tiệc rượu, đúng không?”
Đường Nhã Phương biết đây là chiêu khích tướng, và sự thật chắc chắn cũng đúng như lời anh ta vừa nói, họ quả thực đã lên kế hoạch nhằm vào cô, nếu không tại sao họ lại muốn mời cô đến tiệc chiêu đãi chứ? Cô từ từ quay người lại, ánh đèn rực rỡ của khách sạn biến thành những tia sáng nhỏ trong mắt cô, khoé môi khẽ cong lên:
“Vi Vịnh Phong, cũng chỉ một bữa tiệc nho nhỏ thôi, anh cảm thấy tôi sẽ sợ sao?”
Nghe cô nói vậy, một tia đắc ý bỗng loé lên trong mắt của Vi Vịnh Phong, cá cắn câu rồi, kế hoạch mới thể thuận lợi hoàn thành.
Sau khi quay trở về, Đường Nhã Phương kể lại cho Lục Đình Vỹ nghe về chuyện bữa tiệc.
Đầu dây bên kia bỗng trở nên im lặng, Đường Nhã Phương cắn môi, thận trọng nói:
“Đình Vỹ, anh yên tâm, em sẽ tự bảo vệ mình.”
Một lúc lâu sau, giọng nói của Lục Đình Vỹ mới vang lên: “Anh sẽ để Đình Chiêu tới đó với em.
Anh chỉ có thể an tâm khi có ai đó ở bên cạnh cô.
“Cậu ấy chẳng phải đã ra nước ngoài gặp mẹ anh rồi sao?”
Bà Lục rất nhớ con trai, Lục Đình Chiêu bị Lục Đình Vỹ yêu cầu qua đó sống với mẹ một thời gian để giải toả nỗi mong nhớ của bà.
Đường Nhã Phương biết rằng người mà bà Lục thực sự nhớ chính là Đình Vỹ, nhưng Đình Vỹ quá bận, hoàn toàn không có thời gian qua đó với mẹ.
“Đó cũng là mẹ của em.”
Đường Nhã Phương nhất thời không nói nên lời.
“Hôm nay Đình Chiêu sẽ về nước, anh để cậu ấy đi với em.
Nếu như có Đình Chiêu đi với cô anh mới có thể yên tâm, tại sao cô không biết điều đó chứ?.