"....!Nóng quá.
.
.
.
.
Nóng quá.
....!
Đường Nhã Phương cảm thấy mình như đang đun bếp vậy, rất nóng và khó chịu.
Nhìn người con gái đang vặn vẹo trên giường, hai mắt Lâm Thành Thông đỏ hoe, nếu không có người trong phòng, hắn đã nhảy lên giường rồi.
Tô Á Mai nhìn dáng vẻ khốn khổ của Lâm Thành Thông, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, người đàn ông này không biết đã ôm qua bao nhiêu nữ minh tinh, thật sự là bẩn thỉu, ghê tởm.
Tuy nhiên, người đàn ông này lại có thể khiến cho Đường Nhã Phương tàn tạ, sống không bằng chết.
Nghĩ đến việc sáng ngày mai khi Đường Nhã Phương tỉnh lại hát hiện bản thân mình bị Lâm Thành Thông vấy bẩn, Tô Á Mai liền cảm thấy thật thoải mái.
"Đạo diễn Lâm, đêm còn dài, chuyện tiếp theo đành giao cho anh." Tô Á Mai cười với Lâm Thành Thông, nhưng ánh mắt anh ta cũng không nhìn cô lấy một cái, chỉ chăm chăm nhìn vào người đang nằmtrên giường.
Tô Á Mai cũng không để ý, liền nói: " Đạo diễn Lâm, nếu đã có được thứ mình muốn, đừng quên chuyện hợp tác giữa chúng ta." "Tôi biết rồi, cô mau đi đi." Lâm Thành Thông không còn kiên nhẫn, trực tiếp xua tay đuổi cô ta đi.
Tô Á Mai nhìn người trên giường lần nữa, sau đó rời đi không nhìn lại.
Đường Nhã Phương, cô đừng trách tôi, đây là kết cục mà số mệnh cô chọn.
Vừa ra khỏi cửa, cô ta đã đụng trúng Vi Vịnh Phong và Chu Như Ngọc.
"Chị họ, thế nào rồi?" Chu Như Ngọc vẻ mặt lo lång.
"Đạo diễn Lâm cùng Đường Nhã Phương đang ở bên trong." Tô Á Mai đóng cửa, lại nhìn về phía Vi Vịnh Phong "Vịnh Phong, sáng mai anh đã an bài sẵn phóng viên chưa?"
Vi Vịnh Phong nhìn chăm chăm vào cánh cửa bị đóng, thế nên không nghe thấy những lời nói từ chỉ họ mình.
Tô Á Mai nhíu mày, ra tiếng trách mắng:" Vịnh Phong, em đang nhìn cái gì?"
Lần này Vi Vịnh Phong nghe được, anh ta vội thu tầm mắt, nhìn về phía Tô Á Mai :"Chị họ, làm như vậy có sao không?" "Chị hỏi em đã sắp xếp phóng viên đến đây vào ngày mai chưa?" Tô Á Mai lặp lại câu hỏi một lần nữa với vẻ không hài lòng"Em đã sắp xếp ổn thỏa rồi."Vị Vịnh Phong đáp, ánh mắt lại không tự giác hướng về cánh cửa.
Tô Á Mai nhếch miệng, giọng nói đầy mỉa mai: " Thế nào? Em còn thích Đường Nhã Phương sao?Không muốn cô ta bị xâm phạm sao?"
Chu Như Ngọc nghe những lời này liền nóng nảy
Chị họ, chị đừng nói như vậy, Vịnh Phong từ đầu tới cuối chỉ yêu mỗi mình em, chưa bao giờ có tình cảm với Đường Nhã Phương."
Nói tới đây, cô ta giương mắt nhìn Vi Vịnh Phong: * Vịnh Phong, phải không?"
Vĩ Vịnh Phong không trả lời mà chỉ cầm tay cô ta, quay sang nói với Tô Á Mai: "Chị họ, chúng ta về nhà thôi.”
Nói xong, anh ta liền nắm tay Chu Như Ngọc rời đi, còn Tô Á Mai dõi theo bóng dáng của anh ta một lát, sau đó mới nhắc chân rời đi.
Mà ngay sau khi bọn họ rời đi, căn phòng bên cạnh liền mở cửa, bóng dáng một người cao lớn bước ra.
Anh ta đi đến phòng Đường Nhã Phương, đích thân bấm chuông cửa.
Lần một, không ai mở cửa.
Lần thứ hai, vẫn không ai mở.
Anh ta vẫn không hề sốt ruột, một lần lại một lần bấm chuông cửa.
"Ai vậy? Bị thần kinh à?" Cửa cuối cùng cũng được mở, Lâm Thành Thông mặc độc áo choàng tắm đi ra.Còn chưa kịp nhìn rõ người bấm chuông cửa là ai, một cái đẩm đã giáng xuống mặt Lâm Thành Thông, nháy mắt cả người hắn đã va vào cửa.
Lâm Thành Thông còn chưa kịp định thần lại, thì một trận đấm đá, khiến anh ta hoàn toàn không chống đỡ được, cuối cùng chỉ có thể nằm trên mặt đất rên rỉ.
Nhìn Lâm Thành Thông nằm úp sấp dưới đất, người đàn ông nhanh chóng bước vào phòng, nhìn thấy người con gái nằm trên giường, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Quần áo trên người cô đều đầy đủ, xem ra Lâm Thành Thông còn chưa kịp chạm bàn tay dơ bẩn của mình lên.
Ánh mắt anh trầm xuống, xoay người đi vào nhà tắm lấy chiếc áo choàng tắm.
Anh đi qua, đem áo choàng tắm khoác lên người cô rồi bế cô lên.
Ý thức mơ hồ khiến Đường Nhã Phương cảm giác bản thân mình như bay lên không trung, ngay sau đó là một mùi hương quen thuộc xông vào mũi.
"Đình Vỹ.
Cô khẽ gọi.
Nghe được cái tên cô gọi, lưng người đàn ông đang ôm cô cứng đờ, nhìn xuống gương mặt xinh đẹp đang ửng hồng của cô, con người đen của anh chứa đầy tình cảm.
"Phương Phương Anh khắc chế lại sự khó chịu gọi cô nho nhỏ.
Anh ôm cô vững vàng, từng bước tiến ra ngoài."Cậu chủ, người kia phải xử như thế nào?" Một người mặc đồ đen ở ngoài cửa hỏi chỉ thị.
Anh lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thành Thông đang quỳ rạp dưới đất, con người nheo lại, lọ ra tia ngoan độc.
"Đem anh ta thiến đi."
Lục Đình Chiêu đi từ toilet ra, quay trở lại chỗ anh chị dâu, thấy rằng chị dâu đã mất tích.
Trong phút chốc, anh hoảng sợ.
Cứ tưởng rằng chị dâu chỉ đi một lúc rồi sẽ quay lại.
Bây giờ hắn tìm mãi nhưng không thấy, điện thoại cũng không liên hệ được.
Ý thức được mọi chuyện không ổn anh ta liền liên hệ với đại ca, kể lại đầu đuôi cho anh nghe.
"Lục Đình Chiêu, nếu chị dâu của cậu gặp bất kì bất trắc gì, thì cậu cũng chuẩn bị tâm lý dần đi."
Âm thanh âm trầm từ đầu di động bên kia vang lên, Lục Đình Chiêu nuốt nước bọt, trong lòng thầm cầu nguyện, chị dâu à, chị nhất định phải bình an vô sự nha.
Bằng không nhất định anh sẽ bị đại ca lột da.
Đêm nay vốn dĩ chính là không yên bình.
"Cô ấy thế nào rồi?" "Sau khi tiêm, các đặc tính của thuốc kích dục sẽ dần tiêu biến, ngủ một giấc sẽ trở lên tốt hơn thôi." "I iêu có để lại di chứng vì không"Thường thì không."
Cô lờ mờ nghe được tiếng nói chuyện, cô thực sự muốn mở to mắt ra xem đó là ai, nhưng mí mắt lại nặng trĩu, làm thế nào cũng không mở ra được.
Oa, cô gái này là ai?"
Nhìn cô gái xinh đẹp trên giường, Tả Hướng Dương rất tò mò, anh ta oa lên vì một người không gần nữ giới, luôn cấm dục làm cho người người tưởng anh ta có vấn đề giới tính.
Hiện tại trong phòng lại xuất hiện một cô gái, lại còn rất xinh đẹp nữa.
Thật sự làm người ta không thể không hiếu kì.
"Hỏi cậu, cậu quen cô gái nay sao?"
Nghiêm Ninh giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý trêu đùa, Tả Hướng Dương khóe miệng khẽ nhếch: Nếu cậu không nói với tôi, tôi còn chẳng biết cô ấy."
Nghiêm Ninh bước đến vặn nhỏ ánh sáng của đèn đầu giường, sau đó cùng Tả Hướng Dương bước ra khỏi phòng.
"Cô ấy tên Đường Nhã Phương."
Nghiêm Ninh đi đến phòng khách rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tả Hướng Dương, mỉm cười: " Thế nào? Cậu quen cô ấy sao?" "Đường Nhã Phương?" Tả Hướng Dương ngồi xuống hướng đối diện, cau mày, anh thế nào lại cảm thấy cái tên này rất quen thuộc? Giống như đã từng nghe qua ở đâu rồi? "Thời gian trước cậu đã từng tham gia một buổi.