Đường Nhã Phương mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt ra cô đã nhìn thấy bản thân đang ở một nơi xa lạ, điều này làm cô giật mình ngồi dậy.
Cô vội vàng vén chăn lên, khi thấy y phục trên người vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu thì cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi xác nhận bản thân cô không xảy ra chuyện gì cả, Đường Nhã Phương mới bắt đầu quan sát gian phòng này.
Gian phòng rất lớn, phong cách trang trí trong phòng này chủ yếu dùng gam màu tối, vừa đơn giản vừa trầm ổn, chắc chắn đây là phòng của một người đàn ông rồi.
Vậy thì tại sao cô lại ở chỗ này?
Lúc này, tất cả mọi ký ức từ tối ngày hôm qua ùa về trong đầu cô, từ lúc tham gia tiệc rượu đến lúc va phải Lục Đình Chiêu, rồi tới lúc thần trí mơ hồ không rõ ràng.
Thôi chết rồi!
Con người của cô co rụt lại, hình như sau đó côđã uống một ly rượu, chuyện sau đó cô không nhớ được gì nữa rồi.
Lúc đó, trong lúc còn sót lại một chút tỉnh táo, dường như cô đã nghe thấy một câu nói.
"Chị Nhã Phương à, xin lỗi chị, em không muốn chuyện này xảy ra đâu.
Chị muốn trách thì trách Tô Á Mai đi."
Cô không nhớ rõ lắm nên cũng không chắc có phải người đó đã nói chính xác như vậy không.
Nếu như Tô Á Mai muốn hại cô thì tại sao bây giờ cô vẫn an toàn không có chuyện gì xảy ra? Hơn nữa tại sao cô lại ở đây?
Có điều bây giờ không phải là lúc suy nghĩ về vấn đề đó, điều mà cô suy nghĩ lúc này chính là Đình Vỹ và mọi người, nếu họ không thấy cô đâu chắc chắn bọn họ sẽ rất lo lắng.
Nhưng mà bây giờ cô đang ở nơi nào?
Đường Nhã Phương xuống giường, đi chân trần trên tấm thảm len mềm mại được trải trên nền, cô tỏ vẻ nghi ngờ rồi đi tới chỗ cửa sổ, kéo tấm rèm che cửa dày cộm ra, trong thoảng chốc ánh mặt trời rực rỡ chói mắt chiếu thẳng vào trong căn phòng.
Đột nhiên xuất hiện ánh sáng khiến cho cô không thể thích nghi ngay được nên cô vội giơ tay che khuất ánh mặt trời kia, chờ quen mắt thì mới thả tay xuống một cách chậm rãi.
Lúc này, tầm mắt của cô rơi vào không gian bên ngoài cửa sổ.
Một tòa nhà tráng lệ đập vào mắt cô, cùng với ánh mặt trời chiếu vào bức tường kính bên ngoàiphản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Đó là sản nghiệp dưới quyền sở hữu của tập đoàn Lục Lâm, một trong những kiến trúc nổi bật của thành phố Hải Phòng tòa nhà Nam Cường.
Như vậy, chỗ cô đang đứng chắc là chắc là một tòa chung cư, mà giá tiền một căn phòng ở đây cũng phải tầm hơn ba tỷ rưỡi.
Xác định vị trí của mình xong, Đường Nhã Phương quay lại bên giường, bắt đầu tìm kiếm điện thoại di động của cô.
Nhưng cô vẫn không thu hoạch được gì cả.
Điện thoại di động của cô không có ở đây.
Cô buồn bực ngồi ở một bên giường, vò tóc loạn lên vì hiện giờ cô đang rất khó chịu.
Vốn dĩ cô muốn gọi điện thoại trực tiếp cho Đình
Vỹ, nói cho anh biết hiện giờ cô đang ở đâu, như vậy anh đã có thể đến đây cứu cô ra ngoài rồi.
Bây giờ thì không thể làm được gì nữa rồi.
Nếu như vậy...!
Cô ngẩng đầu giương mắt nhìn chăm chú về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt, đôi mày nhíu lại, tự hỏi không biết người đã đưa cô đến đây là ai? Người đó là người tốt hay người xấu? Có phải là người đó cũng giống Tô Á Mai, muốn làm hại cô sao?
Nghĩ đến đây, người luôn bình tĩnh trong mọi tình huống như cô cũng không khỏi có chút hoảng hốt.
Nếu như người đó giống như Tô Á Mai hoặc là đồng bọn của cô ta thì tình hình bây giờ của cô đangrất nguy hiểm.
Nhất định cô phải nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi này mới được.
Trong lũng cô đang tập trung suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi nơi này thì bỗng nhiên cửa phòng được mở ra.
Nghe thấy âm thanh mở cửa, cô ngẩng đầu cảnh giác nhìn về phía ngoài cửa.
Một người đàn ông có thân hình cao gầy, mảnh khảnh bước vào, vừa thấy khuôn mặt của người đàn ông đó thì Đường Nhã Phương giật mình đến nỗi đứng bật dậy.
"Tại sao là anh?" Khuôn mặt của Đường Nhã Phương hiện lên sự khiếp sợ.
Người đàn ông bước vào là nam chính trong buổi họp báo ngày hôm qua Nghiêm Ninh.
Nghiêm Ninh chậm rãi đi tới trước mặt cô, cười dịu dàng nói: "Thấy tôi nên vô cùng ngạc nhiên phải?"
Anh ta hỏi câu này không phải là đang phí lời sao? Vốn dĩ cô không quen biết anh ta lắm, cùng lắm thì cô chỉ nhìn thấy anh ta trên phim truyền hình chứ có thân thiết như vậy đâu? Vậy nên cô thấy anh ta thì ngạc nhiên cũng là điều hợp lẽ thường thôi.” "Tại sao tôi lại ở đây?" Đường Nhã Phương cũng không nói dài dòng mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn.
"Có người bỏ thuốc cô nên tôi đã cứu cô rồi đưa cô về đây.
Tuy rằng câu trả lời đơn giản và ngắn gọn nhưngnó đã làm sáng tỏ những gì đã xảy ra vào tối ngày hôm qua.
Tối hôm qua cô đã bị đôi mắt trong sáng lương thiện của Thân Minh Hà lừa gạt, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta lại có dã tâm muốn làm hại cô.
Nếu như không có Nghiêm Ninh ra tay cứu giúp, có lẽ bây giờ cô đang gặp phải nguy hiểm rồi.
Nghĩ lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, cô liền nhìn Nghiêm Ninh với ánh mắt đầy sự biết ơn: "Cám ơn anh, nếu như tôi không được anh cứu thì thực sự tôi không dám nghĩ đến hậu quả sau đó!"
Nếu như tối hôm qua anh ta không chú ý đến cô, anh ta cũng sẽ không thể nào biết được mấy người họ lại làm ra chuyện như vậy với Đường Nhã Phương.
Tô Á Mai, Vi Vịnh Phong, Chu Như Ngọc, Lâm Hải
Đông, Thân Minh Hà, chắc chắn anh ta sẽ không để cho những người này tác oai tác quái nữa.
Đáy mắt anh ta lóe lên một tia khát máu tàn nhẫn, nhưng rất nhanh sau đó nó đã được anh ta che đậy đi một cách khéo léo, thay vào đó ý cười nhợt nhạt thoảng qua bên mỗi.
Anh ta nhẹ nhàng nói: "Không cần cám ơn."
Đường Nhã Phương nở nụ cười đáp lại anh ta, sau đó cô mím môi, do dự một hồi lâu rồi mới hỏi: "Anh Ninh, anh có thể cho tôi mượn điện thoại di động của anh một lúc được không?" "Tôi muốn gọi điện thoại báo an toàn với người nhà." Cô vội vàng bổ sung thêm một câu, bây giờ cô chỉ lo lắng nếu cô không gọi điện cho Đình Vỹ thì erằng anh sẽ lật tung cả cái thành phố Hải Phòng này lên để tìm cô mất.
"Cô đợi tôi một chút."
Vừa dứt lời, Nghiêm Ninh đi ra khỏi gian phòng, chỉ một lát sau anh đã quay trở lại, trong tay anh có thêm một chiếc điện thoại di động.
Anh ta đưa điện thoại di động cho Đường Nhã Phương, cô thấy thế thì vội nói ba chữ "cảm ơn anh” rồi nhận lấy điện thoại.
Cầm điện thoại di động đi tới bên cửa sổ, cô bấm gọi cho dãy số đã in sâu ở trong đầu cô.
Tiếng chuông vừa vang lên lần đầu tiên thì đầu dây bên kia đã bắt máy rồi.
Một âm thanh ngập tràn sự lo lắng truyền đến bên tại cô: "Nhã Phương.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, mũi của Đường Nhã Phương chua xót đến lạ thường, cô nói trong nghẹn ngào: "Đình Vỹ.
Nghiêm Ninh đứng cách đó không xa, anh ta vừa nghe được hai chữ "Đình Vỹ" thì vẻ mặt của anh ta đen đi mấy phần, đôi mắt phượng lại lóe lên một tia sáng không biết tên.
"Nhã Phương, em đang ở đâu?"
Đường Nhã Phương đưa mắt nhìn về phía tòa nhà Nam Cường, đáp: "Em đang ở một căn hộ ở tòa nhà Nam Cường."
Đường Nhã Phương kể lại chuyện tối ngày hôm qua cho Lục Đình Vỹ, vừa nghe xong, anh chỉ nói một câu: "Em xuống dưới lầu đợi anh đi, bây giờ anh sẽđến đón em ngay.
"Ừ.
Em đợi anh." Cô ngoan ngoãn trả lời, sau đó cô tắt điện thoại đi.
Giơ tay lau một giọt nước mắt trên khuôn mặt, cô xoay người, cười với Nghiêm Ninh: “Xin lỗi anh, tại tuyến lệ của tôi khá phát triển, ha ha ha.
Cô vừa nói vừa tỏ ra bất đắc dĩ mà nhún vai, ánh mắt ngập tràn tình cảm mà Nghiêm Ninh chôn dấu đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô.
Thấy cô nói vậy thì anh ta chỉ mỉm cười, nói: "Bất kỳ cô gái nhỏ nào hay mít ướt đều có một trái tim lương thiện."
Giống như bé gái chỉ khóc vì một con động vật nhỏ vậy.
"Anh Nghiêm Ninh ơi, con chim nhỏ này chết rồi." Cô bé cầm con chim đã chết lạnh trên hai tay, khóc sướt mướt như một con búp bê sứ.
"Anh Ninh, anh Ninh,...!Anh có nghe thấy tôi nói không?"
Nghiêm Ninh đang chìm đắm trong quá khứ trong trí nhớ thì lại nghe thấy có người đang gọi anh ta, anh ta vừa lấy lại tinh thần thì lại đối mặt một đôi mắt tràn đầy sự lo lắng.
Anh ta ngẩn người trong chốc lát, nhưng anh ta cũng phản ứng lại ngay, nở một nụ cười dịu dàng rồi nói: "Tôi không sao."
Đường Nhã Phương cắn môi, hỏi: "Bây giờ tôi đi được chưa?"
Dù biết rõ rằng khi cô tỉnh lại chắc chắn cô sẽ rời đi, nhưng khi Nghiêm Ninh tận tai nghe thấy cô nói.