Từ khi Đường Nhã Phương mất tích, lúc nào trong lòng Lục Đình Chiêu cũng vô cùng bất an, bao giờ cũng ở trong trạng thái nôn nóng, đứng không được mà ngồi cũng không xong.
Lê Mẫn Nghi nhìn thấy Lục Đình Chiêu đã tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần rồi, cô ấy không thể nhịn được nữa liền quát: "Lục Đình Chiêu, anh có thể ngồi yên cho tôi nhờ được không? Anh cứ đi đi lại lại như thế làm tôi chóng mặt muốn ngất luôn rồi."
Lục Đình Chiêu trề môi oan ức nói: "Tôi không thể ngồi yên được." Chỉ ngồi một lúc mà cậu ấy đã bứt rứt khó chịu rồi, làm sao có thể ngồi được trong khi vẫn thấy chị Nhã Phương chứ?
Lê Mẫn Nghi tỏ vẻ bất đắc dĩ mà thở dài, nói: "Tổng giám đốc Lục cũng đã đi đón Nhã Phương rồi, cũng đã nói rõ bây giờ Nhã Phương bình an vô sự.
Anh không cần phải lo lắng nữa đâu."
Nói như vậy thì không sai, nhưng mà...!"Cái tôi sợ lúc này không phải cái đó, mà là anh tôi cơ.
Không biết anh tôi sẽ phạt tôi thế nào đây, nghĩđến mà đã rùng mình rồi."
Được rồi, đây mới là chuyện cậu ấy lo lắng nhất bây giờ.
Hóa ra là thế! Khóe mắt Lê Mẫn Nghi giật giật, tức giận nói với cậu ấy: "Đáng đời anh, bị Tổng giám đốc Lục phạt là đúng rồi!" "Em họ thân yêu của tôi đã bị đày đến miền Nam hoang vu rồi đấy, không biết số phận của tôi sẽ ra sao đây, thật là đáng lo mà."
Lục Đình Chiêu lại lắc đầu rồi thở dài, dáng vẻ ủ dột, suy sụp như sắp chết đến nơi.
"Lương Phi Mạc không phải là chỉ đi công tác thôi sao, anh nói như kiểu anh ta không bao giờ quay về không bằng." Lê Mẫn Nghi lườm Lục Đình Chiêu một cái rồi nói tiếp: "Anh chỉ cần bảo Nhã Phương cầu xin giúp cậu thì nhất định Tổng giám đốc Lục sẽ không làm gì anh đâu."
Nghe Lê Mẫn Nghi nói như thế, ngay lập tức hai mắt của Lục Đình Chiêu sáng lên: "Đúng rồi ha, sao tôi lại quên chị dâu vẫn còn ở đây nhỉ?"
Lê Mẫn Nghi lại lườm cậu ấy một cái, trong lòng cô ấy thầm nghĩ tại sao cái người này lại ngốc nghếch như vậy chứ? Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Lục Đình Chiêu với Lê Mẫn Nghi liếc mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đồng thời chạy về phía cửa chính.
"Chị dâu!" "Nhã Phương!"Đường Nhã Phương vừa mới đi vào thì đã bị hai người bọn họ dọa cho kinh ngạc đến nỗi phải thốt lên một tiếng.
Cô thấy hai người như vậy thì tỏ vẻ bất đắc dĩ mà cười, nói: "Hai người các cậu muốn dọa chết tớ sao?" "Chị dâu!” Lục Đình Chiêu kích động giang hai tay hướng về phía Đường Nhã Phương, ý muốn ôm chào mừng cô trở về.
Đường Nhã Phương liền bày ra vẻ mặt ghét bỏ rồi lui về phía sau một bước làm cậu ấy về hụt.
"Chị dâu." Lục Đình Chiêu bày vẻ mặt ai oán nhìn về phía Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương nở nụ cười giảo hoạt: "Đình Chiêu, cậu muốn ôm tôi thật sao?" "Em..." Lục Đình Chiêu đang định nói thì cậu ấy cảm giác được có một ánh mắt lạnh lùng đang dính chặt lên trên người mình, liền ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là anh trai mặt lạnh của cậu ấy.
Lục Đình Chiêu vội vàng giải thích: "Anh à, em không muốn ôm chị dầu đầu, không muốn ôm một chút nào hết!"
Đường Nhã Phương ở bên cạnh cười đến run rẩy cả người, mà Lê Mẫn Nghi thì lại lạnh lùng mắng cậu ấy: "Đúng là đồ nhát cáy."
Sau đó, cô ấy tiến lên ôm lấy Đường Nhã Phương, nói: "Cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng đã bình an trở về rồi." "Xin lỗi vì đã để cho mọi người phải lo lắng." Đường Nhã Phương vỗ nhè nhẹ lưng của Lê Mẫn Nghi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập sựáy náy.
Lê Mẫn Nghi buông Đường Nhã Phương ra, trong mắt cô ấy hiện lên sự tàn nhẫn: "Nhã Phương, cậu cứ yên tâm, nhất định tớ sẽ báo thù cho cậu, tuyệt đối tớ sẽ không tha cho Tô Á Mai và bọn người kia đâu." "Đúng, thêm cả tôi nữa." Lục Đình Chiêu ở một bên phụ họa: "Mẹ kiếp, bọn họ nghĩ rằng chị dâu nhà chúng ta là người có thể tùy tiện bắt nạt sao? Chắc chắn tôi sẽ khiến họ phải trả giá hàng trăm nghìn lần vì đã làm tổn thương đến chị dâu." "Đình Chiêu, Mẫn Nghi." Đường Nhã Phương cảm động nhìn hai người bọn họ.
Có những người bạn thế này ở bên cạnh cô, cảm giác thật tốt làm sao.
Trong lúc Đường Nhã Phương và hai người kia đang cảm động muốn khóc thì âm thanh lạnh lùng của Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng vang lên như vị sứ giả địa ngục vậy: "Lục Đình Chiêu, em lo cho chính bản thân em trước đi."
Nghe thấy anh nói vậy, trong nháy mắt gương mặt đang sục sôi sự căm phẫn của Lục Đình Chiêu cứng đờ, sau đó cậu ấy kêu rên than vãn: "Chị dâu, chị phải cứu em đó." "Đừng để ý đến nó nữa!"
Lục Đình Vỹ kéo Đường Nhã Phương đi vào.
"Chị dâu!" Lục Đình Chiêu tiếp tục kêu gào thảm thiết.
Thấy thế, Lê Mẫn Nghi lắc đầu than thở, vỗ vỗ vàovai cậu ấy, nói: "Tự cầu phúc cho mình đi, Lục Đình Chiêu" "Lê Mẫn Nghi, thấy bộ dạng tôi như bây giờ có phải trong lòng cô rất đắc ý đúng không?" Lục Đình Chiêu nghe thấy nụ cười trên sự đau khổ của người khác của Lê Mẫn Nghi thì bất mãn hỏi.
Lê Mẫn Nghi giả vờ kinh ngạc nháy mắt nói: "Ơ hay, thế mà anh cũng nhìn ra à.
Bingo, chúc mừng anh đã đoán đúng, bây giờ tâm trạng của tôi đang rất vui đấy!" "Lê, Lê Mẫn Nghi!" Lục Đình Chiều cắn răng nghiến lợi gọi tên của cô ấy.
"Ai, nghe nói ở miền Nam có rất nhiều muỗi, lại còn nhiều bệnh truyền nhiễm nữa chứ, anh đến đấy phải biết tự phải bảo vệ thân thể biết không?"
Lê Mẫn Nghi nở nụ cười vừa ngọt ngào vừa ẩn chứa sự đắc ý đối với Lục Đình Chiêu.
Sau đó cô ấy không để ý tới tiếng kêu gào của cậu ấy mà đi thẳng vào trong nhà
Mặc dù Đường Nhã Phương đã bị Lục Đình Vỹ kéo vào trong nhà, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng gọi “chị dâu” đầy bất lực của Lục Đình Chiêu.
Biết rõ là cậu ấy chỉ giả vờ như vậy để lấy lòng cô nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng áy náy.
"Đình Vỹ, thực ra chuyện lần này không phải do lỗi của Đình Chiêu đâu, anh không cần phải đối xử với cậu ấy giống như anh đã làm với Phi Mạc được không?"Đường Nhã Phương nài nỉ van xin Lục Đình Chiêu, thật ra nếu nói khách quan thì mọi chuyện đi đến bước đường này đều do lỗi của cô mà ra, cô không muốn lại làm liên lụy đến người khác.
Lục Đình Vỹ cúi đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt cầu xin của cô khiến khỏe môi anh nhếch lên trong vô thức.
Anh nói: "Vì thế em với nó phải chịu phạt cùng nhau." "A?" Đường Nhã Phương kinh ngạc nói: "Tại sao em cũng phải chịu phạt chứ?" "Bởi vì em cũng không nghe lời."
Một lý do đơn giản như vậy thôi cũng đủ làm cho Đường Nhã Phương không còn lời nào để phản bác.
Đúng là do cô nghe lời, vốn dĩ anh không muốn để cô đi tham gia tiệc rượu nhưng cô lại cố tình nói muốn tham gia, còn thề thốt rằng cô có thể bảo vệ bản thân thật tốt.
Bây giờ nghĩ lại cô chỉ càng cảm thấy xấu hổ hơn mà thôi.
"Vậy cũng được, em sẽ chịu phạt." Đường Nhã Phương đồng ý ngay, nhưng lại nói thêm: "Nhưng mà Đình Chiêu không cần phải chịu phạt, cậu ấy chỉ bị liên lụy mà thôi." "Vậy sao? Em muốn chịu phạt cả phần của Đình Chiêu sao?" Lục Đình Vỹ nhíu mày, nói.
"Ừm.
Cậu ấy đã gọi cô một tiếng chị dâu rồi thì cô phải làm tròn trách nhiệm của mình chứ.
Anh nở một nụ cười đầy ẩn ý, nói: "Vậy thì anh sẽ thỏa mãn em."Thấy anh đã đồng ý với yêu cầu của mình, Đường Nhã Phương thở phào nhẹ nhõm, cũng nở nụ cười vô cùng hài lòng.
Lúc này cô vẫn chưa biết, cô sẽ bị trừng phạt như thế nào, càng ngây thơ không biết nó sẽ ảnh hưởng đến cô ra sao.
Đường Nhã Phương muốn ăn những món mà Lục Đình Vỹ tự mình làm, vì lẽ đó Lục Đình Vỹ bắt cô ngồi ở phòng khách với Lê Mẫn Nghi và Đình Chiêu, lại bảo bọn họ cứ ngồi đây nói chuyện đi.
Còn anh thì đi thẳng vào nhà bếp bắt tay chuẩn bị cơm nước.
Lê Mẫn Nghi ló đầu nhìn về phía nhà bếp, tầm mắt vừa chạm đến bóng dáng bận rộn của Lục Đình Vỹ thì rụt đầu lại ngay, lại lắc đầu cảm thán: "Đường đường là cậu ấm nhà họ Lục, mà còn là Tổng giám đốc công ty giải trí Hoàng Gia thế mà lại phải xuống bếp nấu ăn, chuyện này có nói ra chắc cũng chẳng ai dám tin." "Có phải là cậu cảm thấy rất thần kỳ đúng không?" Đường Nhã Phương cười hỏi.
"Không những tớ cảm thấy thật thần kỳ mà tớ còn chưa dám nghĩ tới điều này bao giờ." Lê Mẫn Nghi thở dài thườn thượt, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Đình Chiêu, hỏi: "Lục Đình Chiêu, anh biết nấu ăn không hả?" "Hỏi làm gì?" Lục Đình Chiêu tức giận đưa mắt nhìn Lê Mẫn Nghi, vừa vặn cậu ấy lại thấy được sự.