Tống An Nhi đỡ Lương Phi Mạc tới khoa khám cấp cứu, trực tiếp kéo giật một bác sĩ đang đâm đầu đi tới.
"Bác sĩ, anh ta bị thương."
Bác sĩ sửng sốt: "Bị thương ở đâu?" "Trên lưng." Nói xong, Tống An Nhi đang định lật áo sơmi của Lương Phi Mạc lên, lại bị anh ta đè tay lại.
Cô ngước mắt đầy nghi ngờ nhìn anh ta.
"Ở đây nhiều người quá." Anh ta nhỏ giọng.
Hóa ra là cảm thấy xấu hổ.
Tống An Nhi bừng tỉnh, gật đầu, sau đó quay qua ngượng ngùng nói vớibác sĩ: "Bác sĩ, chúng ta vào phòng rồi phiên anh khám giùm cho."
Bác sĩ dẫn bọn họ vào phòng, sau đó dặn Lương Phi Mạc cởi áo sơ mi ra.
Lúc Lương Phi Mạc cởi nút áo sơ mi cứ liên tục liếc Tống An Nhi đứng cạnh đó.
Sau khi phát hiện ra hành động của anh ta, Tổng An Nhi buồn cười hỏi: "Chẳng lẽ anh muốn tôi đi ra ngoài nữa sao?"
Lương Phi Mạc không nói đúng cũng chẳng bảo không, chỉ cởi hết nút áo, sau đó cởi áo sơ mi ra, để lộ vóc dáng gầy gò.
Còn tưởng rằng một tên công tử bột như anh ta sẽ gầy teo yếu ớt chứ, không ngờ vóc dáng của anh ta cũng tráng kiện như vậy.
Cơ bụng các thứ cần gì cũng có, khiến đôi mắt Tống An Nhi như phát sáng lên.
Trước đây cô luôn cảm thấy đàn ông cơ bắp nhìn rất là ghê, thế nhưng cơ bắp của anh ta lại vừa đủ, mỗi một đường cong đều hợp lí vừa phải, cơ thể này không biết sẽ hớp hồn biết bao cô em đây!Thấy cô ấy nhìn đến ngây ngẩn, Lương Phi Mạc mỉm cười: "Cũng đầu phải chưa từng nhìn thấy đâu!
Cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy
Nghe mấy lời này, trong đầu Tống An Nhi bỗng hiện lên một hình ảnh, trong bức ảnh ấy anh ta đang nằm ngủ, lớp chăn mỏng chỉ hờ hững che nơi quan trọng của anh ta, những chỗ khác đều lồ lộ phơi ra trong không khí.
Đường cong của cơ bắp vẫn đẹp y như vậy, tình cảnh ngày đó cô vẫn luôn không quên được.
Không!
Cô ấy vội vã lắc đầu như muốn lắc bay hình ảnh người đẹp say ngủ hôm ấy đi mất, sau đó hùng hổ nói với Lương Phi Mạc: "Ngại quá, hôm nay mới là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơ bắp của anh."
Lương Phi Mạc nhếch miệng mỉm cười, im lặng không nói thêm gì nữa.
Sau khi bác sĩ khám xong bèn để Lương Phi Mạc nằm xuống giường bệnh gần đó muốn giúp anh ấy xóa tan máu bầm.Mà lúc đứng dậy đi ngang qua người Tống An Nhi, bước chân của Lương Phi Mạc ngừng mất một giây, anh nghiêng đầu nhìn thẳng vào vành tai ngọc ngà trắng nõn của cô ấy.
Nhớ lại nơi đó chính là điểm nhạy cảm của cô ấy, đôi mắt anh trở nên đen thẫm lại.
Tống An Nhi cảm nhận được ánh mắt nóng chảy của anh ta, xương sống bỗng dưng cứng đờ, không dám quay mặt nhìn thẳng anh ấy.
Anh ấy tiến lại gần gáy của cô, hơi ẩm phả lên cần cổ của cô, nháy mắt liền nhìn thấy trên làn da nhắn mịn của cô ấy hiện lên từng chấm nhỏ li ti.
Anh cười cười, cô ấy nhạy cảm thật đấy! "Tôi nhớ trên ngực của cô có một nốt ruồi son.
Giọng nam trung trầm ấm vang lên bên tai, lời nói của anh ta khiến Tống An Nhi trợn trừng hai mắt
Trên môi Lương Phi Mạc treo một nụ cười nhạt, chậm rãi bước tới nằm ở trên giường bệnh.
Tổng An Nhi siết chặt hai tay, trong lòng bừng lên một nỗi tức giận, quay phắt lại gườm gườm người đàn ông đã nằm xuống giường bệnh kia.Đến lúc này rồi mà anh ta vẫn còn đùa cợt cô được, thật là chán sống rồi.
Trong thâm tâm chợt sinh ra ác cảm, Tống An Nhi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi tới, đột nhiên cô giơ tay ấn xuống chỗ máu tụ trên lưng anh ta.
Dùng sức không nhiều nhưng vẫn khiến Lương Phi Mạc phải kêu rên thành tiếng.
"Tống An Nhi, cô định mưu sát chồng đấy à?"
Lương Phi Mạc dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn cô ấy.
"Chồng?" Tống An Nhi hừ lạnh: "Về nhà đắp chăn mà mo di cung!"
Nói xong, cô ấy kiêu ngạo giơ cằm, bước thật nhanh ra ngoài.
Thấy thế, Lương Phi Mạc không nhịn cười được, đáy mắt lại là yêu chiều và tình cảm nồng thắm.
Khi Lục Đình Vỹ chạy tới bệnh viện, Đường Nhã Phương đã phẫu thuật xong và được đẩy vào phòngbệnh cao cấp.
Đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Đường Nhã Phương với sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, trái tim Lục Đình Vỹ như bị ai bóp chặt, đau đến chết đi sống lại.
Sáng sớm khi anh đi khỏi nhà, cô ấy còn đang say ngủ, khuôn mặt ngây thơ yên bình.
Nhưng bây giờ cô ấy lại nằm ở đây, nhắm chặt đôi mi, ánh sáng lóa mắt chiếu từ trên cao xuống khiến sắc mặt cô ấy càng trở nên trắng bệch.
"Lão đại." Lục Đình Chiêu nhìn thấy anh ấy đến rồi lập tức đứng dậy, cúi đầu hồ lên.
Lục Đình Vỹ đi tới bên giường,cúi đầu, tràn đầy đau lòng nhìn người con gái vẫn chưa tỉnh lại, vươn tay gạt sợi tóc tán loạn trên gò má cô ấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn da thịt phiếm lạnh của cô, ngón tay anh chậm rãi cong lên, run run không dừng.
Rõ ràng là muốn bảo vệ cô ấy nửa đời còn lại thật cẩn thận, nhưng vẫn để cô ấy bị tổn thương hết lần này đến lần khác như vậy.
Anh nhắm mắt lại, che giấu nỗi đau chết lặng sâu trong đáy mắt.Bờ lưng cứng ngắc ấy đứng lặng bên giường bệnh, quanh thân tản mát ra khí thế lạnh băng, khiến những người khác đứng trong phòng bệnh không ai dám thốt lên một tiếng.
Một lúc lâu sau, anh mở mắt ra, con người đen thẳm chứa đầy lạnh lẽo.
"Chu Như Ngọc đâu?" Anh hỏi.
"Ở đồn cảnh sát." Lục Đình Chiêu đáp.
"Thông báo với đồn cảnh sát bên ấy một tiếng, cho dù là ai cũng không thể nộp tiền rồi bảo lãnh cô ra ra ngoài." "Vâng, Mẫn Nghi đã đánh tiếng với bên đồn công an rồi." "Tôi sẽ dặn bọn họ phải "chăm sóc" Chu Như Ngọc cho thật tốt." Trong đôi mắt Lê Mẫn Nghi hiện lên một tia ngoan độc.
Lục Đình Vỹ liếc cô ấy một cái, sau đó lại hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào?""Bác sĩ nói cuộc phẫu thuật rất thuận lợi, chỉ cần nằm viện một thời gian là có thể khỏi hẳn.
Lục Đình Chiêu thuật lại một lần nữa lời dặn của bác sĩ.
Lục Đình Vỹ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó trầm giọng nói rằng: "Mọi người ra ngoài hết đi."
Biết anh ấy muốn ở chung một mình cùng với chị dâu, Lục Đình Chiêu một giây cũng không dám chậm trễ, kéo theo Lê Mẫn Nghi liền đi ra ngoài, tiện tay khép luôn cửa lại.
Lục Đình Vỹ ngồi xuống cạnh giường, hai tay cầm lấy bàn tay cô ấy đưa lên môi hôn nhẹ.
Cả căn phòng tĩnh lặng, ngoài cửa sổ màn đêm buông xuống, đèn đuốc rực rỡ vừa bật sáng.
Ra khỏi phòng bệnh, Lê Mẫn Nghi đi tới hàng ghế cạnh đó ngồi xuống.
Lục Đình Chiêu đi theo cô ấy qua đó, dịu dàng hỏi: "Có muốn ăn cái gì không?" "Tôi không đói." Lê Mẫn Nghi lắc đầu, Nhã Phương vẫn chưa tỉnh lại, cô nào còn tâm trạng mà ăn uống.Lục Đình Chiêu ngồi xuống cạnh cô, nửa như đùa nửa như thật nói: "Nếu như chị dâu tỉnh lại mà biết được bạn tốt nhất của chị ấy vẫn chưa ăn tối chắc chắn sẽ mắng tôi không làm tròn lễ nghĩa, không chăm sóc cho bạn bè của chị ấy gì cả."
Nghe vậy, gương mặt căng thẳng cả một buổi chiều của Lê Mẫn Nghi chợt vỡ vụn, cười nhẹ thành tiếng: "Anh yên tâm đi, Nhã Phương không dễ tức giận như vậy đâu."
Thấy cô ấy đã chịu cười rồi, Lục Đình Chiêu cũng không nhìn được mỉm cười theo, anh ngửa đầu ngắm trần nhà trắng tinh, dùng giọng điệu yêu thích và ngưỡng mộ nói: "Có đôi khi tôi rất hâm mộ tình cảm giữa cô, chị dâu và Tống An Nhi!" "Sao thế? Anh không có bạn bè hay sao?" Lê Mẫn Nghi quay lại nhìn anh ta lại chỉ nhìn được một lớp cô đơn mờ ảo phủ lên gò má lạnh lùng.
Trong lòng cô không nhịn được mà xót xa, sau đó cô thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm hai tay của mình.
Bên tại vang lên tiếng nói trầm trầm của anh ấy.
"Tôi cũng có bạn chứ, nhưng mỗi người đều phải gánh trên lưng những trách nhiệm không giống nhau..