Y tá sát trùng vết thương, sau đó băng bó kĩ, cuối cùng còn dặn dò cô cố gắng đừng để vết thương dính nước.
Cô nói một tiếng cảm ơn, sau đó đứng lên đi ra phòng trực y tá.
Hành lang hun hút, ánh đèn leo lắt hắt ánh sáng nhạt nhòa xuống đất, cô chầm chậm bước tới phòng bệnh của Đường Nhã Phương.
Nghĩ tới ai kia vẫn còn ở đó, cô không quá muốn quay lại, nhưng cũng không thể cứ vậy mà đi được, nếu không sẽ khiến Nhã Phương nghi ngờ mất.
Khi cô gần bước đến cửa phòng bệnh rồi, có người mở cửa đi ra.Là Lương Phi Mạc.
Cô chợt dừng bước, theo bản năng xoay người đi.
"An Nhi." Có tiếng anh ta gọi cô.
Lưng cô cứng đờ, siết chặt nắm tay, đè xuống bối rối trong lòng, sau đó ngẩng đầu, lạnh lùng mà nhìn người đó: "Có chuyện gì sao thưa Tổng Giám đốc Lương?"
Lương Phi Mạc không trả lời cô mà bước lại gần, đôi mắt đảo qua lớp băng gạc trên tay cô, trong mắt ảnh lên nỗi yêu thương.
"Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?" Anh ta hỏi thật dịu dàng.
Giọng điệu ôn như như vậy, trong nháy mắt khiến Tống An Nhi hoảng hốt, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi: "Nếu không có việ gì thì tôi vào với Nhã Phương đây."
Dứt lời cô liền lướt qua người anh ta đi vào, nhưng cổ tay đột nhiên bị giữ lại.
Một giây kế tiếp, cô rơi vào một vòng ôm ấm áp."Lương Phi Mạc, buông ra.
Cô giãy giụa.
"Không buông." Lương Phi Mạc ôm cô thật chặt.
Nếu không phải ngại hoàn cảnh không cho phép, cô đã hô to Có sở khanh" rồi.
Nơi đầu mũi đều là mùi hương mát lạnh của anh, vành mắt cô không nhịn được mà ửng đỏ, rõ ràng không thể cho cô một tình yêu mà cô muốn có nhưng vẫn muốn chòng ghẹo như vậy.
Sao anh ta lại thế chứ?
Cô hít hít mũi, vuốt phảng nỗi lòng rối ren, cất lời châm chọc: "Tổng Giám đốc Lương đường đường là một người đàn ông lại lằng nhằng với một con đàn bà như vậy, có phải hơi mất phong độ rồi hay không?" "Anh, cam tâm tình nguyện." Câu trả lời của anh ta thật sự rất ngứa đòn.
Tống An Nhi nghe xong càng giận: "Lương Phi Mạc, anh quá đáng nó vừa vừa thôi."
Lương Phi Mạc cúi đầu, con mắt chăm chú khóa lại khuôn mặt tức tối của cô, nâng khỏe môi cười: "An Nhi, anh sẽ hủy bỏ hôn ước của tôi với cô gai kia.
Emđồng ý làm bạn gái anh có được không?"
Hủy hôn? Tổng An Nhi sửng sốt: "Anh điên rồi hay sao?" "Không điên.
Chị dâu nói đúng, cuộc đời là của bản thân anh, hạnh phúc cũng là của riêng anh.
Mà em chính là hạnh phúc đó của anh, anh muốn giành lấy nó."
Tưởng rằng anh nói vậy xong thì cô phải rất cảm động mới đúng.
Ai biết được cô chỉ bình tĩnh hỏi lại: "Nhã Phương biết rồi ư?" "Đúng thế, chị ấy biết rồi." "Mẹ!" Cô mắng một câu, dùng sức đẩy anh ta ra, sau đó bước nhanh chạy vào phòng bệnh.
Đường Nhã Phương đang đọc sách thì nghe được tiếng bước chân vội vội vàng vàng ngẩng đầu lên liền thấy Tống An Nhi chạy vào.
Cô nhếch mày, gập sách lại, hiền hòa cười mỉm, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tổng An Nhi chạy đến trước mặt cô, thở hổn hà hổn hển, thử hỏi: "Cậu đều biết cả rồi?"Đường Nhã Phương hiểu rõ cô ấy muốn nói đến cái gì, bèn cười mà gật đầu: "Đúng vậy, tớ biết hết rồi."
Đậu! Tống An Nhi chán nản nhỏ giọng chửi.
"Sao nào? Không muốn cho tớ biết ư?"
Nhìn cô ấy bực bội như vậy, làm như bị cô biết việc này thật sự là chuyện rất nghiêm trọng vậy.
Tống An Nhi căn cắn môi, lắc đầu phủ nhận: "Cũng không phải, chỉ là..."
Cô không biết phải nói ra sao, xảy ra chuyện như vậy, thật ra cô chỉ xấu hổ đề cập đến chứ cũng không có ý giấu giếm gì.
Quen biết cô ấy đã nhiều năm như vậy, Đường Nhã Phương sao tại không hiểu suy nghĩ trong đầu cô bạn mình kia chứ.
Đường Nhã Phương dịu dàng nhìn Tổng An Nhi: "An Nhi, tớ hiểu cách nghĩ của cậu.
Cho nên cậu không cần cảm thấy xấu hổ hay gì đó."
Cô ây thông cảm như vậy khiến Tổng An Nhi vô cùng cảm động: "Cám ơn cậu, Nhã Phương."Đường Nhã Phương cười: "Giữa chúng ta đâu cần khách sáo như vậy."
Cô liếc thấy Lương Phi Mạc cũng bước vào, nhướn nhướn mày, sau đó đứng trên lập trường của một người bạn thân mà nói với Tống An Nhi: "An Nhi, con người lúc sống có thể gặp được một người yêu thương chính mình, mà mình cũng yêu người đó là một chuyện vô cùng may mắn.
Không nắm lấy cơ hội thử một lần, làm sao biết hai người có thể bên nhau cả đời hay không đây? Cho nên, "Follow your heart", ít nhất sẽ không khiến cậu có tiếc nuối."
Tổng An Nhi cắn môi, đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
Cô cảm thấy sau lưng mình có người tiến lại gần, cô biết đó là ai.
"Cảm ơn chị dâu." Lương Phi Mạc cười cười nói với Đường Nhã Phương
Đường Nhã Phương nhẹ nhàng lắc đầu: "Cậu không cần cảm ơn tôi làm gì.
Nếu như cậu dám đối xử không tốt với An Nhi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu."Lương Phi Mạc cười vui vẻ: "Em biết rồi."
Tống An Nhi nắm chặt tay, nhẹ giọng bật cười, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đứng cạnh mình, trong mắt viết kín hai chữ đùa giỡn: "Xin lỗi nha, hình như tôi chưa đồng ý yêu đương với anh mà."
Nói xong, cô không nhìn gương mặt trong tích tắc đen thui của Lương Phi Mạc mà quay lại nhìn về phía Đường Nhã Phương: "Nhã Phương, tớ không yêu anh ta, cho nên gặp anh ta là một việc không hạnh phúc."
Cô tiến lên cầm lấy túi xách của mình, xoay người đi thẳng ra cửa.
Thấy thế, Đường Nhã Phương vội vén chăn, bước xuống giường đuổi theo.
"Á!"
Vết mổ bị kéo khiến cô bị đau mà hét lên một tiếng, lại đổ người xuống giường bệnh.
"Chị dâu!" Lương Phi Mạc giật mình hô lên, nhanh chóng bước lên trước kiểm tra tình hình.
Tiếng động phía sau lưng khiến Tổng An Nhidừng bước, khi nhìn đến Đường Nhã Phương ôm bụng nhíu mày liền hoảng hốt, vội vàng bước nhanh trở lại.
"Nhã Phương, cậu đau ở đâu?" Cô ấy sốt ruột hỏi.
Đường Nhã Phương giương mắt nhìn cô ấy, bĩu môi đáng thương lên án: "Cậu giận tớ."
Tổng An Nhi sửng sốt: "Không hề." "Vậy tại sao cậu lại đi?" "Tớ.." Tống An Nhi liếc mắt nhìn Lương Phi Mạc đứng cạnh đó, không nói thêm nữa.
Thấy thế, con người Đường Nhã Phương ma mãnh đảo một vòng, kêu rên ra tiếng: "Ai ya, bụng của tớ đau quá, đau ơi là đau."
Tổng An Nhi càng cuống, giơ tay định bấm chuông gọi y tá.
Lúc này, Lương Phi Mạc chợt ngăn cô lại, cô ngẩng đầu lên chỉ nghe thấy anh ta nói: "Chị dâu giả vờ thôi."
Trong đầu Đường Nhã Phương: Ơ, tên phản tổchức này, cô giúp cậu ta mà còn lật tẩy cô là sao.
"Giả vờ?" Tổng An Nhi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương cười khan: "An Nhi, tớ..."
Lời còn chưa nói hết liền thấy cô ấy đỏ ửng đôi mắt, sau đó từng chuỗi nước mắt ròng ròng chảy.
Này thì khiến Đường Nhã Phương hoảng rồi, cô nhanh nhẹn ngồi thắng người, giơ tay lau nước mắt giúp cô ấy: "Được rồi mà An Nhi, đừng khóc, tớ không cố ý lừa cậu đầu.
Tớ cứ nghĩ cậu giận tớ rồi, cho nên.
nên..."
Nói đến đây cô lại tức giận đánh Lương Phi Mạc vài cái: "Đều tại cậu, đều tại cậu, thích ai không thích lại đi trêu chọc An Nhi nahf chúng ta chứ!"
Lương Phi Mạc vốn nhìn thấy Tống An Nhi óc cũng rất xót rồi, hiện tại lại nghe thấy cả chại dâu cũng mắng mình như thế, lập tức vô cùng tủi thân nói: "Chị dâu, em thích cô ấy mà cũng là sai a?" "Sai, sai hoàn toàn!" Đường Nhã Phương "hừ" một tiếng kêu thật kêu: "An Nhi nhà chúng ta đầu phải cho cậu muốn thích là thích được..