Đường Nhã Phương không biết làm sao rồi thở dài.
"Ừm, rất thất vọng."
Vốn là cô muốn tác hợp An Nhi với Phi Mạc, nhưng hiện tại xem ra cô không cần lo lắng chuyện đó rồi.
Nghĩ đến đây, cô lại thở dài không muốn vướng bận chuyện này nữa nên đổi đề tài, hỏi: "Thiên Hòa có gửi thư mời cho anh không?" “Có.” Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Em muốn đi sao?”
Đường Nhã Phương thoát khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cười ranh mãnh, "Vậy xin hỏi ông Lục, anh có muốn công khai chuyện anh đã kết hôn không?"
Lục Đình Vỹ nhướng mày, giả vờ kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ, lúc trước người đưa ra đề xuất không muốn công khai không phải là em sao?"
Đúng là côTuy nhiên, tình hình lúc đó phức tạp, hơn nữa họ chỉ mới kết hôn, không có tình cảm, nếu công khai ra lỡ đem tới rắc rối cho anh thì lương tâm của cô sẽ bứt rút không yên.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, họ có tình cảm mà còn sâu đậm nữa.
Tuy nói như vậy, nếu có thể công khai ra......!
Đường Nhã Phương mím môi suy nghĩ, cuối cùng bỏ qua ý định công khai, "Tốt nhất là không công khai, nếu không anh sẽ bị vạch trần ở trước mặt công chúng."
Những lời nói đó nhất định trở thành tiêu điểm, lúc rộ lên tình cảm của Phi Mạc, nhiều ngày liên tục tin tức này mới hạ nhiệt.
Nếu là Đình Vỹ thì ...!
Đường Nhã Phương đã có thể tưởng tượng được lúc đó toàn bộ thành phố Bắc Ninh sẽ chấn động như thế nào.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi! “Vậy thì em muốn công khai lúc nào?” Lục Đình Vỹ hỏi.
"Hừm ..." Đường Nhã Phương nghiêm túc suy nghĩ, liền đưa ra câu trả lời.
"Khi có thiên thời, địa lợi, nhân hòa rồi chúng ta sẽ công khai."
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa? Thật là một khái niệm suông.
Lục Đình Vỹ cười rồi lại ôm cô vào lòng: "Anh không thông minh bằng vợ.
Em có thể giải thích cho anh ý nghĩa của thiên thời, địa lợi, nhân hòa là gìđược không?"
Cái gì gọi là không thông minh bằng cô chứ? Rõ ràng là đang trêu ghẹo cô.
Nhưng Đường Nhã Phương vẫn ngoan ngoãn giải thích: "Cái này em chỉ thuận miệng nói thôi.
Mà thật ra em muốn khi mọi chuyện đã yên ả rồi và tình cảm của mình không có gì biến chuyển thì chúng ta sẽ công khai."
Tình cảm không có gì biến chuyển? Lục Đình Vỹ nhướng mày, "Nếu tình cảm có gì biến chuyển như lời em nói, thì cũng chỉ là anh yêu em nhiều hơn, như vậy em cũng không công khai à?"
Khi anh vừa nói điều này, Đường Nhã Phương nhận ra những gì mình vừa nói có lỗ hỏng rồi.
Aiz thật là xấu hổ.
Vì vậy, cô vội vàng nói thêm: "Ý của em là nó sẽ chuyển biến theo chiều hướng xấu.
“Ồ, ra là thay đổi theo chiều hướng xấu.” Lục Đình Vỹ giả vờ gật đầu giống như đã hiểu, sau đó kiên quyết nói: “Sẽ không có chuyện đó đâu.”
Đường Nhã Phương nhướng mày lẩm bẩm: "Có ai mà nói chắc được chứ?"
Mặc dù cô nói rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy.
Anh buông cô ra, cúi đầu, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, "Sơ Sơ, em vừa nói cái gì?"
Biết anh nghe được lời mình nói, Đường Nhã Phương phủ nhận ngay, "Em có nói gì đâu." “Ồ, vậy à?” Lục Đình Vỹ liếc mắt một cái, nheắt lộ ra vẻ nguy hiểm: “ Em không tin anh.” “Hả?” Đường Nhã Phương sửng sốt, “Em tin anh mà."
Đúng hơn mà nói, cô tin anh.
Nhưng cuộc đời này có nhiều biến cố, cô không biết điều gì sẽ xảy ra vào giây tiếp theo nên cô trân trọng từng phút từng giây bên anh.
Nhìn thấy rõ ràng vẻ hờn giận trên khuôn mặt tuấn tú của anh, Đường Nhã Phương vươn tay ôm eo anh, tựa đầu vào ngực anh, nhẹ giọng nói: “Đình Vỹ, có lẽ là em đã tu mười kiếp mới được ở bên anh.
Em trân trọng nó và làm sao mà em không tin anh chứ? Chỉ là em thấy tương lai quá mơ hồ thôi."
Dù sao thân phận của chúng ta cách biệt như vậy.
Những lời này cô không nói ra, chỉ âm thầm nói trong lòng.
Nhưng Lục Đình Vỹ là một người hiểu chuyện, anh đưa tay lên vuốt ve mái tóc của cô, thở dài nói: "Sơ Sơ, dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ ở bên cạnh em."
Hai tay cô ôm eo anh siết chặt thêm, vùi mặt vào lòng anh, rầu rĩ nói: "Vâng, em tin anh."
Giọng nói của cô có hơi nghẹn ngào.
Suy nghĩ một chút, anh đẩy cô ra sau đó cúi đầu nhìn vào đôi con người đẫm lệ của cô, con ngươi màu đen của anh đành chịu mà nuông chiều rồi anh nhẹ giọng nói: "Bé ngốc."
Đầu ngón tay thô ráp lau đi giọt nước mắt rơi trên má cô, sau đó hai tay ôm lấy mặt cô hôn lên đôi môiđỏ mọng ấy.
Hai môi áp vào nhau, Đường Nhã Phương từ từ nhắm mắt lại, cảm giác môi lưỡi nóng rực, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
Một nụ hôn hết sức dịu dàng, mang theo quyến luyến bất tận.
Đường Nhã Phương không biết là do chuyện Phi Mạc và An Nhi, hay là vì cơ thể của mình, cô cảm thấy mình là người dễ xúc động, nhạy cảm và mỏng mạnh đến khó hiểu.
Nhạy cảm đến nỗi nghĩ là trong tương lai họ sẽ chia tay.
Nghĩ tới đây, cô đưa tay lên và nắm chặt lấy cánh tay anh, vì sợ rằng anh sẽ bất chợt rời bỏ cô.
Nhận ra cô không yên tâm, nụ hôn của anh không còn dịu dàng mà là điên cuồng cắn xé, ngay lập tức cướp đi lý trí của cô.
Cô gạt sự lo lắng và cảm tính sang một bên, đắm chìm trong nụ hôn say đắm của anh.
Ngoài cửa sổ, trời vẫn đầy sao, đêm dài vắng lặng.
Sau khi hết hạn tạm giam, Chu Như Ngọc vẫn nhốt mình ở trong phòng, ngoại trừ mẹ cô và Vi Vịnh Phong, cô không muốn gặp ai khác.
Bởi vậy, Kỷ Vân Trạch và Tần Tư Liên Tâm không hài lòng, thậm chí còn có ý kiến hơn với cô.
Còn nôn nóng muốn nhanh chóng lấy được tập đoàn Đường Thị, sau đó đuổi cô ra khỏi nhà họ Vi.
Con gái của tình nhân thì căn bản là không xứng với con trai họ.Chu Như Ngọc không biết được hành động của cô đã chọc giận bố mẹ của Vi Vịnh Phong, tất nhiên cô ấy sẽ không quan tâm đến điều đó, giờ cô chỉ quan tâm đến khuôn mặt của mình.
Đỏ, sưng tấy và thâm tím, trông rất đáng sợ.
Cô đã cố gắng che phủ nó bằng phần nền, nhưng không thể che được chút nào.
Cô tức giận đến nỗi đập hộp phấn xuống đất.
Khi thấy vậy, Triệu Thanh Bích bước tới rồi nhẹ giọng an ủi cô: "Nhược Nhược, những vết thương này sau một thời gian sẽ lành lại.
Con không cần trút giận vào hộp phần này.
“Mẹ, con không thể chờ lâu như vậy được.” Chu Như Ngọc rất khó chịu và mất kiên nhẫn.
"Tại sao?"
Sau khi sinh con xong, cô chấm dứt hợp đồng với công ty, đoàn làm phim “Thanh Phi Truyện” cũng chấm dứt hợp đồng với cô, nói cách khác, cô hiện tại đã thất nghiệp, vậy làm sao có thể chờ lâu được?
Tất nhiên, ngay cả người mẹ này cũng không dám hỏi, mắc công lại chọc giận cô rồi bà cũng buồn bực theo.
“Mẹ xem đi.” Chu Như Ngọc cầm lấy một tờ giấy trên bàn nhét vào tay Triệu Thanh Bích.
Triệu Thanh Bích nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu xuống, mới nhận ra đó là thư mời.
Thư mời liên hoan phim của công ty giải trí Thiên
Hòa..