Vi Vịnh Phong và Chu Như Ngọc bị bỏ lại trong phòng, ngay lập tức không khí trở nên yên tĩnh.
Chu Như Ngọc nhìn Vi Vịnh Phong một cách dữ tợn, sau đó quay người đi đến giường ngồi xuống, quay lưng về phía Vĩ Vịnh Phong.
Nhìn thấy cô ta như vậy, trong lòng Vi Vịnh Phong đột nhiên cảm thấy vô lực, lập tức nhấn chìm anh ta.
Lúc đầu cùng Chu Như Ngọc ở bên nhau, chỉ vì cô ta thú vị và gợi cảm hơn Đường Nhã Phương bảo thủ.
Nhưng một người đàn ông mà, sau khi ở cùng một người phụ nữ lâu như vậy, anh ta luôn cảm thấy khác lạ, đặc biệt là bây giờ khuôn mặt của cô ta khiến anh ta mất hứng, anh ta căn bản không muốn ở lại với cô ta một giây nào.
ít nhất trong thời gian mặt của cô ta chưa hồi phục, anh ta không bằng lòng muốn ở cùng cô ta.
Anh ta không phải không có tình cảm với Chu Như Ngọc, mà tình cảm đã bị tiêu hao từng chút một bởi sự cố ý của cô ta.
Khi đứa con không còn nữa, anh ta càng khôngnghĩ nhiều về cô ta.
Nghĩ đến đây, Vi Vịnh Phong thở dài một hơi, sau đó đi tới, đến bên cạnh Chu Như Ngọc, đặt tay lên vai cô ta nhẹ nhàng nói: "Như Ngọc, lần này toàn bộ mạng hắc em không phải không có ích, ít nhất có nhiệt độ, cái này đối với em..." "Nhiệt độ?" Chu Như Ngọc ngắt lời anh ta trước khi anh ta nói xong.
Cô chế nhạo, "Nhiệt độ như này em thà không có còn hơn.
Anh có biết trên mạng chửi em như thế nào không?"
Cô ta quay đầu ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy vẻ giễu cợt, "Em nghĩ anh không biết, trái tim của anh bây giờ không đặt ở bên em, sao có thể quan tâm đến việc em bị người khác mắng chứ?" "Như Ngọc." Vi Vịnh Phong cau mày, thấp giọng nói, vẻ mặt có chút khó chịu, "Em không xem anh đã làm gì cho em sao, em cứ cự tuyệt anh như thế."
Chu Như Ngọc cắn môi giận dữ nhìn anh ta, không nói gì.
Vi Vịnh Phong khẽ thở dài, nói tiếp: "Ngay sau khi sự việc xảy ra, anh đã liên hệ với các tài khoản tiếp thị và truyền thông.
Dù tốn kém bao nhiêu, anh cũng đã yêu cầu họ rút lại bản nháp." "Cho nên em đừng giận anh, được không?” Anh ta nhìn cô ta chẳm chăm, đôi mắt mềm như nước.
Chu Như Ngọc yêu Vi Vịnh Phong, vì vậy sự dịu dàng của anh ta là điểm yếu đối với cô ta, sự bất mãn và oán hận dần dần mờ đi trong đôi mắt dịu dàng của anh ta."Vậy anh phải giúp em tìm một công ty để ký hợp đồng." Chu Như Ngọc nói.
Một tia sáng u ám xẹt qua mắt anh ta, Vi Vịnh Phong dịu dàng cười, "Được rồi, anh lại tìm công ty cho em." "Vịnh Phong." Chu Như Ngọc ôm eo đau lòng nói: "Con không còn nữa, em buồn bực đủ rồi, bây giờ mặt mũi lại như thế này, bị toàn mạng hắc, em thực sự khó chịu.
Nếu như anh lại khinh thường em, em đối với cuộc sống này không có ý nghĩa gì nữa."
Vi Vịnh Phong xoa đầu của cô ta, "Không đâu, em là vợ của anh, anh làm sao có thể khinh thường em chứ?"
Giọng anh ta nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lãnh đạm không chút cảm xúc.
Thẩm Minh Hà đến thăm cô, điều này thực sự ngoài mong đợi.
Có thể nói...đó là điều hoàn toàn không ngờ tới.
Vào xế chiều, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào phòng bệnh tạo thành một vầng hào quang mờ ảo trên nền nhà.
Đường Nhã Phương ngồi dựa vào trên giường, nghiêm túc đọc cuốn sách trên tay.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.
Cô nhìn lên cửa nói, "Mời vào!"
Cánh cửa được đẩy ra, một bóng người nhỏ nhắn bước vào.
Đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và đeo khẩu trangkhiến người ta không thể nhìn ra được diện mạo của họ.
Đường Nhã Phương cong môi, "Thẩm Minh Hà." Không chút do dự, cô gọi tên người đó.
"Sao chị biết đó là tôi?" Thẩm Minh Hà thảo khẩu trang và kính râm, kinh ngạc nhìn cô.
"Ngoài những người nổi tiếng, ai sẽ ăn mặc như thế này đi trên đường chứ." Đường Nhã Phương không nhịn được cười.
Thẩm Minh Hà lè lưỡi cười xấu hổ, "Hình như cũng phải."
Sau đó, cô ta giả vờ bí ẩn nói với Đường Nhã Phương: "Chị Nhã Phương, tôi không phải là người duy nhất đến thăm chị đâu, mà còn có một người khác cũng đến đây." "Ai thế?" Đường Nhã Phương rất tò mò.
Nếu là người cô biết, Thẩm Minh Hà cũng biết, vậy thì chỉ có người đó, nhưng người đó sao có thể đến đây chứ? "Rất muốn biết phải không.
Thẩm Minh Hà cười như một con hồ ly nhỏ, "Chị chờ chứng kiến điều kỳ diệu đi."
Nói xong, cô ta quay ra mở cửa.
Một bóng dáng cao lớn quen thuộc rơi vào trong mắt Đường Nhã Phương, đồng tử đột nhiên mở to, kinh ngạc kêu lên: "Nghiêm Ninh!"
Với chiếc mũ lưỡi trai, kính râm và khẩu trang, Đường Nhã Phương chỉ cần nhìn thoáng qua vẫnnhận ra người đó là ai.
Cởi mũ lưỡi trai, kính râm và khẩu trang ra, để lộ một khuôn mặt rõ ràng, chính xác là Nghiêm Ninh.
"Ừ, là tôi." Nghiêm Ninh nhìn thẳng Đường Nhã Phương đang ngồi trên giường bệnh, khỏe môi như cong lên.
"Sao anh lại đến đây?" Cô dường như không nói cho anh ta biết chuyện cô nhập viện, làm sao anh ta biết được?
Đường Nhã Phương nghi ngờ liếc về phía Thẩm Minh Hà, cô ta sờ mũi ngượng ngùng giải thích: "Là tôi đã nói với tiền bối Nghiêm Ninh, bởi khi tôi ở trên phim trường, tôi thấy tiền bối Nghiêm Ninh đối xử rất đặc biệt với chị Nhã Phương, tôi chỉ nghĩ anh ấy có thể là bạn tốt của chị, sau đó thì tôi..."
Ngừng một chút, cô ta thận trọng hỏi: "Chị Nhã Phương, chị sẽ không giận chứ."
Người đã ở đây, cô còn có thể nói gì?
Đường Nhã Phương bất lực cười, "Tôi không tức giận."
Thẩm Minh Hà thở phào nhẹ nhõm, "Còn may, còn may."
Nói xong, cô ta nhìn xung quanh, rồi bước tới, "Chị
Nhã Phương, sao chị lại nằm viện?" Cô ta bước đến bên giường, nghi ngờ nhìn Đường
Nhã Phương.
Đường Nhã Phương liếc nhìn Nghiêm Ninh cũng bước tới, sau đó nói: "Không cẩn thận nên bị thương.".